Văn án An Thời từng xuyên thư, xuyên thành nhân vật hi sinh trong một cuốn tiểu thuyết về nam chủ. Trong sách, nam chủ bị gia tộc ép buộc nên kết hôn hiệp nghị với nguyên thân. Cậu ta là một công cụ h …
Văn án
An Thời từng xuyên thư, xuyên thành nhân vật hi sinh trong một cuốn tiểu thuyết về nam chủ.
Trong sách, nam chủ bị gia tộc ép buộc nên kết hôn hiệp nghị với nguyên thân. Cậu ta là một công cụ hình người, lại vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng muốn được quyến rũ nam chính, cuối cùng bị nam chủ vô tình vứt bỏ.
Mà khi xuyên qua, cậu đang ở trong một căn phòng tan hoang, người trong nhà thì đang bận tranh luận quyết liệt chuyện của nguyên thân.
“Tiểu Thời nhất định sẽ không đồng ý, ta hiểu rõ thằng bé sẽ không bị dao động bởi một biệt thự sáu trăm mét vuông và 10 triệu tiền tiêu vặt!”
An Thời một chân đá văng cửa phòng, lau nước miếng trên khoé miệng: “Đúng vậy, con là tuyệt đối sẽ không bị dao động!”
“Đúng vậy, đạo đức đâu! Điểm mấu chốt là phương thức liên lạc đâu!”
Thân thích: “……”
Phó Hoài Thâm bận việc đấu tranh gia tộc, cẩn thận lựa chọn một tiểu vô dụng để kết hôn với mình, điều hắn muốn chính là kẻ vô tích sự, nhút nhát, ngoan ngoãn, dễ quản lý.
Hắn đẩy bản thỏa thuận đến trước mặt tiểu phế vật, bình tĩnh nói: “Trong một năm, cậu chỉ cần sắm vai tốt nhân vật trước mặt người khác, còn những chuyện khác đừng mơ tưởng đến.”
Tiểu phế vật chớp chớp đôi mắt đen to tròn, ngoan ngoãn gật đầu.
Mãi đến chuyến đến, Phó Hoài Thâm mới phát hiện hình như tiểu phế vật này có gì đó rất kỳ quặc.
Nhát gan?
Đêm tân hôn, tiểu phế vật chỉ mặc một cái áo sơ mi, lộ ra cặp chân dài, ở trước mắt hắn tuỳ ý lắc lư.
Nghe lời?
Lúc say, dùng sức lao vào vòng tay hắn, càu nhàu nói dạ dày đau, lăn lộn làm nũng, muốn được sờ sờ.
Đôi mắt Phó Hoài Thâm tối sầm, bình tĩnh suy luận:
Lớn mật không kiềm chế như thế, chắc chắn là đang quyến rũ hắn.
Vì thế, đương nhiên hắn cũng thuận theo ý cậu, không nhịn được hôn cậu một cái. Thì bị một ngón tay trắng gầy gò chặn lại.
Khuôn mặt An Thời đỏ bừng, ngượng ngùng cụp mắt xuống: Xin lỗi, đây là cái giá khác.
Phó Hoài Thâm: ???!
Thật lâu về sau, đêm khuya.
Phó Hoài Thâm: Ta đã biết, em thật sự rất thích tiền.
An Thời ngại ngùng gật đầu.
Phó Hoài Thâm thong thả cởi bỏ cà vạt, ném xuống một thẻ vàng kim: Trong thẻ có 70 triệu, mỗi lần 10 triệu.
Hắn nhàn nhạt: Đêm nay bảy lần.
An Thời: ???!!.
Truyện còn ra khum ạ huhu