Bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Ngụy đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng của nó thì còn lâu mới chấm dứt.
Sau khi nhà họ Vương trở về, tổng giám đốc Vương nói đến việc xảy ra trong bữa tiệc, cau mày: “Tiểu Huyến, con tiếp tục liên lạc với tổng giám đốc Tần đi, ba không tin cậu ta có thể giữ mình vì một người con trai.”
Bà Vương dựa vào kinh nghiệm của mình, cũng ủng hộ chồng: “Tổng giám đốc Tần và bà Tần chỉ làm bộ cho người bên ngoài xem thôi, gia nghiệp nhà họ Tần lớn như vậy, sao có thể chỉ cần một đứa trẻ.” Con trai mang thai đã rất hiếm, sao có thể có đứa con thứ hai được chứ. Suy bụng ta ra bụng người, bà Vương khẳng định cuộc hôn nhân này không duy trì được lâu.
Vương Tiểu Huyến dã tâm bừng bừng, không chịu bại bởi “các bạn thân” của cô ta. Đương nhiên cô ta phải là người gả cho người ưu tú nhất, bị trí vợ tổng giám đốc Tần cuối cùng cũng là của cô ta.
Có rất nhiều gia tộc khác cũng ôm ý nghĩ như nhà họ Vương, và những cuộc thảo luận tương tự diễn ra khắp nơi.
Nhà họ Ngụy. Nửa đêm, Ngụy Xuyên, Hà Đan Diệc cuối cùng cũng về đến nhà, kể lại những gì xảy ra trong ngày, đồng thời suy nghĩ về ý định xuất hiện của bà Tần tối nay.
Ngụy Xuyên trầm ngâm: “Nhìn qua có thể thấy tình cảm của tổng giám đốc Tần và vợ khá ổn định. Dựa vào tính cách của Tần Duệ Tiêu, đoán chừng hai người họ vẫn tiếp tục như vậy.”
Hà Đan Diệc cũng chầm chậm nói: “Không chắc đâu. Tối nay em ở cùng Văn Dục Nguyệt một lúc, cậu ta cũng không trong sáng như vẻ bề ngoài, em cảm thấy sau này cậu ta sẽ gây phiền phức.”
Ngụy Xuyên tin tưởng phán đoán của vợ mình. Tối nay anh ta chỉ chào Văn Dục Nguyệt một lần, không có nhiều thời gian tiếp xúc bằng Hà Đan Diệc. Huống hồ Hà Đan Diệc luôn luôn đoán người rất chuẩn, tối nay là lần đầu tiên em ấy gặp Văn Dục Nguyệt, không có quan hệ gì với cậu ấy nên không có lý do gì bôi xấu cậu ấy. Anh ta chỉ có hơi tò mò: “Thật không ngờ như vậy, trông Văn Dục Nguyệt có vẻ ngoan ngoãn mà.”
Hà Đan Diệc cười khẽ: “Bề ngoài không thể phản ánh tính cách của một người.”
Ngụy Xuyên không để ý: “Nhà họ Tần bọn họ không liên quan đến nhà chúng ta. Cứ kệ họ đi, chúng ta đi ngủ sớm một tí. Mấy ngày nay em lo toan bữa tiệc, đêm nào cũng không ngủ ngon, vất vả rồi.”
Hà Đan Diệc cười cười, nằm xuống nhắm mắt lại.
Thật ra trong lòng cậu ta không chắc chắn như bề ngoài, cậu ta cũng thắc mắc tại sao nhà họ Tần lại dẫn Văn Dục Nguyệt tham dự bữa tiệc tối nay. Mấy tháng trước chuyện Văn Dục Nguyệt gây sức ép đã khiến cậu và nhà họ Tần có mâu thuẫn. Cho dù sau đó cậu có chặt đứt liên hệ với Lý Chính Cường, quay đầu về nhà họ Tần thì cũng không dễ dàng như vậy chứ.
Lòng Hà Đan Diệc mơ hồ cảm thấy bất an, có cảm giác có chuyện gì đó vượt qua dự đoán của cậu ta.
Mấy ngày sau, công ty Ngụy Xuyên và nhà họ Tần có một hợp tác nhỏ. Ngụy Xuyên vốn định để người dưới trướng đi theo như mọi khi, nhưng Hà Đan Diệc đề nghị hai người bọn họ đích thân đến đó.
Hà Đan Diệc đưa ra lý do chính đáng: “Kể từ lần trước ở bữa tiệc của nhà chúng ta, Văn Dục Nguyệt vẫn chưa ra ngoài, nếu chúng ta bày tỏ sự quan tâm thì nên thể hiện thành ý hợp tác, sau này có hợp tác gì thì nhà họ Tần sẽ ưu tiên cho chúng ta.”
Ngụy Xuyên cảm thấy cậu ta nói rất đúng, vì vậy gọi điện hẹn tổng giám đốc Tần vào buổi chiều sẽ đến văn phòng tổng giám đốc Tần tìm anh.
Thời gian buổi chiều hẹn trước đã tới, Ngụy Xuyên, Hà Đan Diệc đã tới cửa trụ sở nhà họ Tần, trợ lý đã sớm nhận được chỉ thị đang chờ ở cửa, dẫn bọn họ đến tầng đặt văn phòng tổng giám đốc Tần