Tần Duệ Tiêu ôm Văn Dục Nguyệt vào cửa đại sảnh mới buông cậu xuống. Tần Duệ Tiêu không thật sự ôm cậu đi vào khiến Văn Dục Nguyệt thở phào một hơi, nhưng trên đường đi có không ít người nhìn thấy hai người họ, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười thiện ý. Mặc dù trong lòng những người đó đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng trên mặt họ vẫn không tỏ ra, họ vẫn cười giòn trêu ghẹo hai người.
Đến khi hai người họ vào đại sảnh, lát sau ông cụ nhà họ Ngụy từ trong phòng nghỉ đi ra, cảm ơn khách mời đã đến và tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu. Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc đẩy một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ ra, chúc ông nội phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn, những nhà có giao thiệp tốt với nhà họ Ngụy đều khen ngợi cặp vợ chồng Ngụy Xuyên này… có triển vọng, khiến cho ông cụ nhà họ Ngụy mặt mày hồng hào cười sung sướиɠ.
Nhà họ Tần cũng bước tới nói vài lời chúc phúc với ông cụ Ngụy. So với những gia đình tới chúc mừng khác, ông cụ Ngụy càng nhiệt tình hơn với nhà họ Tần. Suy cho cùng, dù gia tộc nào hợp tác với nhà họ Tần đều có thể đạt được lợi ích to lớn, đủ cho gia tộc họ nâng lên tầm cao mới.
Đầu tiên ông cụ Ngụy bày tỏ sự quan tâm với ông cụ nhà họ Tần, người đã sớm về hưu du sơn ngoạn thủy, sau đó khen Tần Duệ Tiêu hậu sinh khả úy, ngay cả Văn Dục Nguyệt cũng nhận được lời khen “Đúng là cậu nhóc xinh đẹp”.
Văn Dục Nguyệt không tham gia vào cuộc trò chuyện, Tần Duệ Tiêu cũng không nói nhiều, khoảng cách thế hệ của họ quá lớn, cho nên phần lớn là ba mẹ Tần nói chuyện với ông cụ Tần. Sau vài lời nói chuyện qua lại, hai gia đình giải tán và nói chuyện với những người chờ họ đã lâu.
Thân là người thừa kế của Tần gia, Tần Duệ Tiêu không thể đếm được có bao nhiêu người tiến tới bắt chuyện với anh. Anh nhìn cậu nhóc bên cạnh đã hơi buồn chán, hỏi cậu có muốn đi qua chỗ sô pha nghỉ ngơi tí không, sẵn tiện ăn thêm chút gì đó.
Văn Dục Nguyệt quả thật có hơi buồn chán, đi theo boss Tần, khuôn mặt của cậu phải giữ nụ cười đến cứng ngắc. Đoán chừng Tần Duệ Tiêu còn phải đi xã giao nữa nên cậu gật gật đầu.
Tần Duệ Tiêu dẫn cậu qua đó. Các nhị thế tổ* vốn đang ngồi trên ghế nhìn thấy cậu chủ nhà họ Tần đến đây, nháy mắt ngồi nghiêm chỉnh lại. Các nhị thế tổ này chưa vào công ty gia tộc làm việc, có người thì trong nhà đã quyết định ra người thừa kế, họ chỉ cần nằm không hưởng hoa hồng, có người cà lơ phất phơ, không muốn giúp đỡ gia đình. Tần Duệ Tiêu không quen ai trong các nhị thế tổ này, cũng không tin tưởng họ lắm, vì vậy anh tìm em trai đối tác kêu cậu ấy để ý Văn Dục Nguyệt.
*Nhị thế tổ: Con của những nhà giàu có quyền lực nhiều đời. Khác với phú nhị đại, con của những nhà giàu mới nổi.
Em trai của đối tác rất hoạt bát và vui vẻ, nhiệt tình bảo đảm với Tần Duệ Tiêu rằng sẽ chăm sóc Văn Dục Nguyệt thật tốt. Sau khi Tần Duệ Tiêu rời đi, cậu ấy chủ động kéo tay Văn Dục Nguyệt, dẫn cậu đến chỗ ít người ngồi xuống.
Cậu ấy chủ động giới thiệu: “Tôi tên là Hạ Chương Nhạc, năm nay hai mươi tuổi, hiện đang học ở đại học A.”
Văn Dục Nguyệt ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Tôi học ở đại học D, trường chúng ta cùng một thành phố đó! Nhưng đã lâu tôi chưa đi học lại, không biết khi nào mới có thể tới trường.”
Hạ Chương Nhạc sợ đυ.ng đến nỗi đau của cậu, vội an ủi: “Sẽ nhanh thôi mà, chờ đến khi cơ thể cậu khỏe hơn là có thể đi rồi. Trường của cậu cách trường tôi gần như vậy, đi học cũng tiện, đến lúc đó chúng ta cùng đi ăn đi!”
Văn Dục Nguyệt mong chờ: “Được đó!”
Hạ Chương Nhạc chuyển sang đề tài khác: “Cậu nhìn bên kia kìa, đó là anh trai của tôi, tôi đi theo anh ấy tới đây. Vốn dĩ tôi không muốn tới, cảm thấy bữa tiệc kiểu này chắc sẽ rất nhàm chán, nhưng anh trai tôi lại nhất quyết bắt tôi tới đây để làm quen.” Nói xong cậu ấy thở dài một hơi.