Đôi mắt Văn Dục Nguyệt mong chờ nhìn boss Tần. Rõ ràng đời trước cậu cũng là cậu ấm nhà giàu, kết quả bây giờ bởi vì cơ thể nguyên chủ, hầu như chưa được tham dự một hoạt động nào, nghe ba mẹ kể lại hoạt động sẽ xảy ra những chuyện thú vị gì, cậu cũng muốn mình được tham dự một lần.
Tần Duệ Tiêu nhăn mày: “Được thôi, hôn tôi một cái tôi sẽ cho cậu đi.”
Mặt Văn Dục Nguyệt “bùm” một cái đỏ au, theo bản năng nhìn về phía ba mẹ Tần, chỉ thấy mẹ Tần trợn mắt há mồm nhìn bọn họ. Văn Dục Nguyệt mặt càng đỏ hơn, ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn Tần Duệ Tiêu. A a a a sao Tần Duệ Tiêu lại có thể đưa ra yêu cầu này trước mặt ba mẹ chứ, bọn họ đang nhìn chúng ta kìa!
Tần Duệ Tiêu nhìn ánh mắt ngập nước của Văn Dục Nguyệt, biết cậu nhóc ngốc nghếch này không hiểu ý của mình, anh cười thở dài, cúi người về phía Văn Dục Nguyệt.
Văn Dục Nguyệt luống cuống chân tay, sau lưng là lưng ghế sô pha, không thể lui được nữa. Cậu cứng đờ nhìn Tần Duệ Tiêu từ từ đến gần, theo bản năng nhắm mắt lại.
Trước mắt là một khoảng đen kịt, hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu, Văn Dục Nguyệt từ từ nhắm chặt mắt, tay bấu sô pha bên dưới, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quẳng ba mẹ Tần ra sau đầu.
Khuôn mặt vùi xuống bị một bàn tay hơi thô ráp nâng lên, Văn Dục Nguyệt lặng lẽ mở mắt ra, thấy ánh mắt Tần Duệ Tiêu chất chứa cảm xúc khó tả, cậu nhìn thấy chính mình sâu trong đó, rồi anh chậm rãi cúi xuống. Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người Tần Duệ Tiêu, tạo thành bóng đen bao phủ Văn Dục Nguyệt.
Văn Dục Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, cậu đang rất căng thẳng.
Môi anh chạm vào má cậu rồi rời đi, Văn Dục Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, thấy người đàn ông kia cười như không cười, nhất thời muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất chui xuống. Chuyện gì đang xảy ra vậy, hóa ra không phải như mình nghĩ.
Chỉ là, sao cậu không cảm nhận được cảm giác boss lớn cao lãnh như lần đầu gặp Tần Duệ Tiêu vậy, ngược lại bây giờ cậu lại cảm giác anh có hơi xấu xa, là cậu nhìn nhầm rồi sao?
Lúc con trai mình nói “hôn tôi”, mẹ Tần đơ người tại chỗ. Bà trơ mắt nhìn con trai mình cúi người xuống, đến lúc anh rời khỏi người Văn Dục Nguyệt, Văn Dục Nguyệt tỏ ra xấu hổ, đôi mắt ngấn nước, hai má hồng hồng, nhìn qua cứ như bị người ta bắt nạt vậy.
“Khụ khụ!” Mẹ Tần bình tâm lại, hắng giọng nghiêm mặt nói với con trai mình: “Còn ra thể thống gì nữa, mau ngồi xuống đi!”
Nói xong, bà lại quay qua Văn Dục Nguyệt, vẻ mặt dịu dàng nói: “Nếu Văn Văn muốn đi thì hai người các con cùng đi đi, nhớ giữ gìn sức khỏe của mình, đừng đi gây chuyện là được.”
Vốn dĩ mẹ Tần không tình nguyện để Văn Dục Nguyệt đi theo lắm, nguyên chủ để lại ấn tượng cho bà quá sâu sắc, nhưng biểu hiện lần này của Văn Dục Nguyệt đã đánh sâu vào tâm can của bà. Lúc bà còn nghi ngờ liệu Văn Dục Nguyệt có xảy ra chuyện gì trong bữa tiệc hay không, thì con trai bà trong chớp mắt đã làm hành động thao túng bà, khiến bà mềm lòng mở miệng.
Nhiệt độ trên mặt Văn Dục Nguyệt càng tăng lên chứ không có dấu hiệu giảm xuống: A a a a khó trách vừa rồi boss Tần nhìn cậu với ánh mắt như vậy, anh có thấy cậu kì lạ khi nhìn thấy cậu nhắm mắt chờ hôn không đây! Oa oa oa, cậu không thiết sống nữa. Văn Dục Nguyệt vùi đầu vào gối.
“Cậu đang làm gì vậy?” Chiếc gối bị lấy mất, Văn Dục Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Tần Duệ Tiêu nhíu mày, không đồng ý nhìn cậu.