Người khác ôn hòa như vậy, mẹ Tần cũng không thể không biết xấu hổ không cho người ta mặt mũi. Nghĩ đến lời con mình nói, bà gật đầu với Văn Dục Nguyệt, nói: “Mau ngồi xuống đi, cơ thể cậu không tốt nên nghỉ ngơi cho khỏe, đứng đó làm gì.”
Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, điều này làm cho mẹ Tần nhịn không được đánh giá cậu nhiều hơn.
Từ lúc mẹ Tần bước vào, bà đã cảm thấy Văn Dục Nguyệt có gì đó hơi khác. Thường ngày lúc bà tới đây, Văn Dục Nguyệt rất cao ngạo, nếu không mặt lạnh ngấm ngầm hại người, thì chỉ tay vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như cậu mới là chủ nhân thật sự của căn nhà này.
Lần này trước khi đến đây, mẹ Tần thầm hạ quyết tâm, nếu Văn Dục Nguyệt còn giữ thói quen cũ, bà sẽ coi cậu như không khí và không thèm nhìn cậu. Không ngờ rằng lần này Văn Dục Nguyệt lại ngoan ngoãn như vậy, trong một giây phút mẹ Tần còn cảm thấy Văn Dục Nguyệt “xinh đẹp động lòng người”.
Nhất định là do hôm nay bà ra ngoài không đúng ngày! Ngày con trai bà chọn không thể chấp nhận được. Mẹ Tần nói thầm trong lòng.
Lúc này mẹ Tần chưa biết rằng, hôm nay vẫn còn nhiều chuyện chấn động xảy ra.
Trong lúc ăn cơm, dì giúp việc lục đυ.c dọn một bàn tiệc toàn những món ăn có sắc có vị, mẹ Tần không khỏi giật mình khi nhìn thấy bữa cơm dinh dưỡng nhạt nhẽo trước mặt Văn Dục Nguyệt.
Mẹ Tần nhịn không được quan tâm hỏi: “Tiểu Văn một mình ăn cơm dinh dưỡng có sao không?” Trông có vẻ khá đáng thương. Mẹ Tần suy bụng ta ra bụng người, nếu trong lúc mình bị bệnh phải ăn cơm cho bệnh nhân mà người khác ăn tiệc trước mặt mình, bà sẽ cảm thấy đối phương cố ý khoe mẽ.
Tần Duệ Tiêu ra vẻ thở dài: “Không còn cách nào khác, cơ thể Văn Văn yếu ớt, bây giờ phải theo ăn theo chỉ định của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng.”
Văn Dục Nguyệt không nhìn ra dáng vẻ làm bộ của chồng mình, cậu vội vàng nói: “Không sao đâu, mọi người cứ ăn như bình thường đi, qua một thời gian nữa con cũng có thể ăn như mọi người mà.” Nói xong cậu mỉm cười, ánh mắt trong suốt sáng lên, khiến cho người ta liếc mắt một cái là nhìn ra sự trông đợi trong cậu.
Mẹ Tần không khỏi chạm vào trái tim nhỏ bé của mình. Ôi không, Văn Dục Nguyệt bây giờ thật sự khiến cho người ta đau lòng…
Tần Duệ Tiêu tóm được sự bâng khuâng của mẹ mình, anh cười nói: “Mẹ, mẹ và ba ăn nhanh đi, con ăn cùng Văn Văn.” Nói xong, anh kêu phòng bếp cũng đem lên một phần cơm dinh dưỡng cho mình.
Mẹ Tần thích nhất là đứa trẻ ngoan ngoãn, bằng không sao lúc trước mù quáng chỉ cần nhìn mặt đã đồng ý cửa hôn sự này. Lần này đến đây bà chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vầy, càng nhìn Văn Dục Nguyệt càng thuận mắt, cũng kiên nhẫn hơn với cậu.
Sau khi ăn xong, ba mẹ Tần và vợ chồng son ngồi xuống sô pha nói chuyện, mẹ Tần nhắc tới bữa tiệc tháng sau nhà họ Ngụy tổ chức.
Tần Duệ Tiêu trầm ngâm một hồi, hỏi Văn Dục Nguyệt: “Cậu có muốn đi không?”
Văn Dục Nguyệt ở nhà dưỡng sức khỏe hơn nửa tháng đã muốn mọc nấm, mặc dù mỗi ngày cũng khá thú vị nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán. Nghe thấy Tần Duệ Tiêu hỏi cậu, cậu không chút nghĩ ngợi gật đầu lia lịa: “Tôi muốn đi!”
Nói xong, Văn Dục Nguyệt mới bất tri bất giác nhớ ra: Ngụy gia, công chính trong sách cũng họ Ngụy, chẳng lẽ…
Cậu cũng không phải là nguyên chủ, sẽ không đối nghịch với công chính. Hơn nữa, lúc cậu xuyên qua, nguyên chủ vẫn chưa kịp tạo cảm giác tồn tại trước mặt nhân vật chính. Đối với công chính mà nói, bây giờ cậu chỉ là vợ của Tần Duệ Tiêu mà thôi, vẫn là nhân vật thần bí chưa từng công khai lộ diện, lại càng không sợ đắc tội người khác.
Nghĩ vậy, Văn Dục Nguyệt lập tức yên tâm, đôi mắt trông mong nhìn Tần Duệ Tiêu, tích cực tranh thủ cơ hội ra ngoài hít gió trời của mình.