“Mười một giờ ba mẹ mới tới đây, còn kịp mà. Nhớ phải mặc bộ quần áo tôi nói với cậu đó.” Nói xong, anh không quên đưa bộ quần áo cho cậu.
Văn Dục Nguyệt nghe xong thì dừng lại, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.” Cậu nhận bộ đồ Tần Duệ Tiêu đưa, đi vào phòng tắm để thay.
Nửa tiếng sau, Văn Dục Nguyệt đứng trước gương, nhìn mình trong đó. Bộ đồ bầu rộng thùng thình không thắt eo, rõ ràng là kiểu tay ngắn nhưng khi mặc vào lại tạo hiệu ứng tay dài, tóc vừa mới được sấy khô nằm xẹp xuống, nhìn như thế nào cũng ngây thơ như trẻ con.
Văn Dục Nguyệt nghiêm mặt, không phục trước ánh mắt của boss Tần. Cái này? Mẹ Tần thật sự thích sao?
Nhưng bây giờ tìm một bộ đồ chỉnh chu khác để mặc thì không kịp nữa rồi. Văn Dục Nguyệt túm vạt áo, vẻ mặt không thoải mái đi ra, hỏi Tần Duệ Tiêu đang chờ ngoài cửa: “Như vậy thật sự được sao? Có phải là rất không lịch sự không?”
Nhìn vẻ mặt khó xử của bạn nhỏ trước mặt, khắp người đều không được tự nhiên, mắt hạnh lóng lánh nước, lông mày nhỏ nhíu lại, khiến người ta nhìn vào rất muốn bắt nạt.
Tần Duệ Tiêu nhìn bạn nhỏ thơm thơm mềm mềm, trong lòng như bị con mèo nhỏ gãi ngứa, không có một chút sát thương, chỉ cảm thấy lòng mình nhũn ra, muốn cầm bàn tay cậu mυ"ŧ mạnh một cái mới thỏa mãn.
Tần Duệ Tiêu động viên cậu nhóc kia: “Yên tâm đi, tôi rất hiểu mẹ mình. Bà ấy thích nhất là bạn nhỏ ngoan ngoãn, cách ăn mặc này của cậu bà ấy bao thích.”
“Được rồi.” Văn Dục Nguyệt tạm thời tin anh một lần, cùng Tần Duệ Tiêu xuống lầu đi đến phòng khách chờ ba Tần mẹ Tần.
Đến gần mười một giờ, Văn Dục Nguyệt cách hai phút nhìn đồng hồ một lần, thường xuyên chú ý động tĩnh ở cửa. Cậu đứng ngồi không yên, ngay cả lời trấn an của Tần Duệ Tiêu cũng không nghe nổi.
Cuối cùng cánh cửa cũng có động tĩnh, Văn Dục Nguyệt bước nhanh lại chỗ huyền quan, nín thở chờ ba mẹ Tần vào cửa. Đây là thói quen được cậu nuôi dưỡng ở kiếp trước. Kiếp trước lúc cậu còn khỏe mạnh, vừa nghe âm thanh có người mở cửa, cậu sẽ lạch bạch chạy tới mở cửa cho người nhà, còn lớn tiếng chào đón: “Mẹ đã về!” “Ba đã về!”
Theo suy nghĩ của Văn Dục Nguyệt, người nhà trở về, mình chờ ở cửa sẽ chứng tỏ mình nhớ và vui mừng khi họ về. Lần này cậu căng thẳng quá nên theo phản xạ chạy tới huyền quan.
Tần Duệ Tiêu nhìn thấy Văn Dục Nguyệt chỉ trong chớp mắt lao đến cửa, nhịn không được bật cười thành tiếng, đứng dậy đi theo cậu chờ ở cửa.
Ba mẹ Tần vừa vào cửa lập tức nhìn thấy cảnh vợ chồng hai người đang đứng ở huyền quan, đội hình này khiến mẹ Tần vô cùng kinh ngạc.
Mẹ Tần nghi ngờ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Văn Dục Nguyệt, sau đó lại nhìn con trai của mình: “Lại xảy ra chuyện gì? Nói thẳng đi.”
Tần Duệ Tiêu bất lực trước câu hỏi này của mẹ mình, cười nói: “Mẹ, trong lòng mẹ con trai của mẹ không có việc là không niềm nở sao?”
Mẹ Tần hừ lạnh một tiếng: “Cũng không phải là vậy. Nhưng mỗi lần đến thăm con, con đều ở trong phòng làm việc, chờ đến khi dì giúp việc gọi con mới ra, nào có chuyện ra đón mẹ chứ.”
Tần Duệ Tiêu nói đùa: “Con đây đau lòng mẹ quá nên lần này con với Văn Văn ra đây đặc biệt chào đón mẹ nè.”
Nghe Văn Dục Nguyệt từ chính con trai của mình không giống như trước, mẹ Tần cũng không dỗi nữa. Bà cẩn thận đánh giá Văn Dục Nguyệt. Từ lúc bà vào cửa, Văn Dục Nguyệt chào một tiếng ba mẹ rồi im lặng đứng ở một bên, đầu để kiểu tóc học sinh, mặc quần áo rộng thùng thình, bụng không hề lộ ra, trông vừa nhỏ nhắn ngoan ngoãn làm sao, mẹ Tần nhất thời cảm thấy mềm lòng. Một giây sau, mẹ Tần nhớ lại dáng vẻ đáng ghét trước đây của Văn Dục Nguyệt, lòng chợt sắt đá trở lại.