Văn án Sau khi chết vì bệnh, Văn Dục Nguyệt xuyên vào quyển tiểu thuyết hào môn ngọt sủng. Trong sách, cậu là nam phụ pháo hôi, sau khi mang thai và kết hôn với boss lớn cậu vẫn không hài lòng, ghen ghét với thụ chính được người người sao quanh trăng sáng, mỗi ngày chỉ trời chỉ đất, mọi mặt đều muốn so sánh với thụ chính, cuối cùng bị công chính liên tục vả mặt, kết cuộc khó sinh mà chết. Văn Dục Nguyệt cúi đầu nhìn cái bụng hơi lồi lên của mình: … Nhìn thấy ba mẹ già tức giận đến mức nhập viện lạnh lùng nhìn cậu, và người chồng một tháng không xuất hiện. Văn Dục Nguyệt từ nhỏ đã được sống cuộc sống sung sướиɠ, được cưng chiều mà lớn lên lúc này nước mắt lưng tròng, khóc hức hức nằm thẳng người. Nhưng cậu lại không biết người xung quanh dần dần thay đổi thái độ. Người chồng giàu có: “Bé cưng lại đây, ôm một cái, hôn một cái nào!” Ba mẹ hai bên: “Dục Nguyệt là đứa trẻ ngoan, cổ phần công ty đưa cho nó chúng ta rất yên tâm.” Người ăn dưa: “A a a gϊếŧ tôi đi!” Boss lớn công cuồng chiều vợ x thụ đáng yêu ngốc bạch ngọt
Tag: Ngọt, sảng văn, nhẹ nhàng, sủng sủng và sủng, ít drama