Chương 50: “Kiều Thư, tôi chính là hậu trường của em”.

Kiều Thư: Cảm ơn, chúng ta không có tình cảm xưa cũ.

Kiều Thư: Bao nhiêu tiền?

Tạ Vũ Tịch nói một con số.

Kiều Thư còn có thể tiếp thu, trực tiếp chuyển khoản qua, Tạ Vũ Tịch thực nhanh nhận lấy.

Tạ Vũ Tịch: Là Chu Đồng Đồng làm.

Tạ Vũ Tịch: Cậu muốn phản kích người kia sao?

Tạ Vũ Tịch: Thủy quân của chúng ta có thể nhận đơn, nhìn ở quan hệ của hai ta, tôi giảm giá cho cậu, giảm giá 5% thế nào? Anh là người luôn nhớ tình cũ.

Kiều Thư:……

Nguyên lai Tạ Vũ Tịch lần này tìm cậu là làm buôn bán.

Cố Trầm Ngôn: “Chu Đồng Đồng là ai?”

Hai người kề tại một chỗ, Kiều Thư cùng Tạ Vũ Tịch nói chuyện phiếm cũng không có tránh Cố Trầm Ngôn, cậu còn chủ động thò lại gần cấp Cố Trầm Ngôn xem, bởi vậy Cố Trầm Ngôn cũng thấy được chủ mưu sau lưng hot search.

“A?”

Kiều Thư trong nháy mắt có chút mê mang.

Nhưng thực nhanh cậu liền nhớ tới cái người mà từ lúc cậu xuyên đến nay chưa từng gặp mặt.

Chu Đồng Đồng, ở đoàn phim《 Phá Hiểu 》bởi vì ghen ghét Giang Gia Du mua người được tổ đạo cụ muốn đem Giang Gia Du làm bị thương muốn làm Giang Gia Du không thể tiếp tục đóng phim chỉ có thể rời đoàn.

Nguyên chủ biết việc này, nhưng hắn không nói, cuối cùng xui xẻo vấp chân thay Giang Gia Du ăn lần này.

Lúc sau Kiều Thư liền tới đây.

Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn giải thích xong những chuyện của cậu cùng Chu Đồng Đồng, trên mặt tràn đầy nghi hoặc nồng đậm, cậu gãi gãi đầu: “Chu Đồng Đồng vì cái gì muốn nhằm vào tôi”.

Theo lý thuyết Chu Đồng Đồng ghen ghét chính là Giang Gia Du, đối phó cũng nên là Giang Gia Du nha.

Vì cái gì xoay mục tiêu, đối phó cậu cái người bị hại này?

Kiều Thư mê man.

Cố Trầm Ngôn hỏi: “Em khi đó nằm viện là bởi vì việc này? Bởi vì cô ta?” Anh nhìn đầu Kiều Thư.

Kiều Thư gật đầu: “Ừm”.

Cố Trầm Ngôn: “Đập vào nơi nào?”

Kiều Thư chỉ vào dưới cái ót.

Cố Trầm Ngôn thò lại gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy đầu tóc mềm mại của Kiều Thư ra, như là đang sợ sẽ làm đau miệng vết thương của Kiều Thư.

Vài giây sau.

Cố Trầm Ngôn thanh âm thực trầm: “Có một vết sẹo”.

Chỗ bị thương kia đã sớm khép lại, cũng đã không còn cảm giác đau, nhưng là dấu vết chứng minh nói đó đã từng bị thương tổn vẫn như cũ tồn tại.

Cố Trầm Ngôn rũ mắt.

Không vui.

Kiều Thư cúi đầu không biết.

Cậu tò mò hỏi: “Có sẹo? Vết sẹo lớn không?”

Chính cậu là nhìn không tới cái ót.

Cố Trầm Ngôn: “Có một chút”.

“Rất lớn”.

Kiều Thư: “A?”

Cư nhiên rất lớn? Kiều Thư nghi hoặc, thời điểm cậu gội đầu cư nhiên đều không có phát hiện!

Hơn nữa vết sẹo lớn, kia không phải đại biểu một lõm kia cũng chưa mọc tóc sao!

A!

Thật xấu!

Nghĩ đến Cố Trầm Ngôn còn đang nhìn, Kiều Thư liền rất sốt ruột, cậu dịch đầu một chút muốn đem đầu dời đi không cho Cố Trầm Ngôn nhìn.

Cố Trầm Ngôn đè lại: “Đừng nhúc nhích”.

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn: “Tôi nhìn lại”.

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư không có biện pháp.

Một lát sau Cố Trầm Ngôn còn đang nhìn, Kiều Thư nghĩ nghĩ hỏi: “Có thể chụp một tấm cho tôi xem không?”

Nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu xấu!

Xấu như thế nào mà Cố Trầm Ngôn muốn nhìn lâu như vậy!

Cố Trầm Ngôn: “Ừm”.

Tạ Vũ Tịch còn đang phát tin tức.

Tạ Vũ Tịch: Thế nào?

Tạ Vũ Tịch: Người đâu?

Tạ Vũ Tịch: Cậu tin tưởng năng lực của thủy quân của phòng làm việc chúng tôi đi, nếu tiền cậu đưa lại nhiều một chút, tôi còn có thể cung cấp chứng cứ Chu Đồng Đồng hắc cậu.

Tạ Vũ Tịch: Tôi còn có một người bạn là paparazzi, hắn có chụp ảnh của Chu Đồng Đồng.

Tạ Vũ Tịch: Có thể bán cho cậu giá hữu nghị.

Kiều Thư nhìn thoáng qua, trả về một câu: Từ từ.

Sau đó cậu rời khỏi khung trò chuyện, mở ra camera, đem điện thoại đưa cho Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn nhận lấy, đưa cameras điện thoại nhắm ngay đầu Kiều Thư, tìm đúng góc độ “Răng rắc” một tiếng chụp được.

Anh đưa điện thoại di động cho Kiều Thư xem.

Kiều Thư vừa thấy: “……”

Không tìm được sẹo nha.

Cậu lại nghiêm túc nhìn một chút, vẫn là không có, vì thế cậu ngẩng đầu khiêm tốn hỏi: “Anh có phải hay không không nhắm ngay vết sẹo?”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư: “Tôi không thấy được”.

Cố Trầm Ngôn nhíu mày.

Anh thò lại gần.

Sau đó chỉ vào một chỗ: “Chính là ở chỗ này, rất lơn, một cái vết sẹo”.

Kiều Thư nhìn theo tay anh.

Vẫn là không thấy được.

Bất quá lần này cậu thông minh, cậu dùng ngón tay đem ảnh chụp phóng lơn, sau đó rốt cuộc thấy được một vết sẹo trên da đầu trắng nõn.

Kiều Thư: “???”

Có một chút?

Rất lớn?

Cố Trầm Ngôn: “Còn đau không?”

“Ách”.

Kiều Thư thu hồi nghi hoặc, nói: “Đã sớm không đau, không có việc gì”.

Cố Trầm Ngôn: “Ừm”.

Một lát sau, Cố Trầm Ngôn hỏi: “Cô ta rời khỏi đoàn phim sau đó không có kế tiếp sao?”

Kiều Thư thiếu chút nữa không phản ứng lại kịp, đề tài một lần nữa về tới trên người Chu Đồng Đồng.

Kiều Thư: “Đã không có”.

“Chu đạo nói sau lưng cô ấy có người, chỉ có thể một điều nhịn chín điều lành, để tôi bỏ qua chuyện đó”.

Cậu nói không chút nào để ý: “Tôi đều đã quên đi không sai biệt lắm”.

Kiều Thư xác thật cũng đều quên Chu Đồng Đồng người này, nếu không phải chuyện lần này, phỏng chừng về sau cậu cũng sẽ không nhớ tới.

Cố Trầm Ngôn nhìn ở trong mắt.

Anh đột nhiên duỗi tay nắm cằm Kiều Thư , anh rất là cường thế nâng lên mặt Kiều Thư lên, “Kiều Thư, nhìn tôi”.

Kiều Thư: “???”

Cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn nghiêm túc nói: “Hiện tại em cũng có hậu đài”.

“Kiều Thư, tôi chính là hậu trường của em”.