Chương 45: Đi chơi

Cố Trầm Ngôn nói câu này làm Kiều Thư có chút kích động, thế cho nên đêm nay Kiều Thư chủ động hơn một ít, hai người chi gian cũng kịch liệt một ít.

Có lẽ là quá mệt mỏi, có lẽ là sâu trong nội tâm Kiều Thư cất giấu một chút không cam lòng ảnh hưởng đến Kiều Thư, làm Kiều Thư ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, buổi tối sau khi ngủ Kiều Thư khó được mơ một giấc mộng.

Cậu mơ thấy Cố Trầm Ngôn.

Trong mộng, hai người ngồi ở trên một chiếc xe màu đen, Cố Trầm Ngôn ăn mặc quần áo giống với lần trước khi anh đến đưa quần áo cho Kiều Thư, Kiều Thư cũng ăn mặc quần áo ngày đó.

Nói chuyện cũng cùng ngày đó giống nhau như đúc.

Thẳng đến ——

Kiều Thư hỏi: “Anh vừa mới có phải hay không ghen tị?”

Cố Trầm Ngôn nghi hoặc: “Ghen?”

Kiều Thư gật đầu: “Ừm”.

Cố Trầm Ngôn: “Tôi vì cái gì muốn ghen?”

Kiều Thư không cao hứng: “Tôi muốn anh ghen nha!”

Cố Trầm Ngôn sủng nịch nói: “Được”.

Kiều Thư cao hứng lên, sau đó cậu nhìn thấy Cố Trầm Ngôn duỗi tay ra, không biết từ nơi nào lấy tới một lọ giấm trắng, động tác nhanh nhẹn mở nắp bình ra, đem miệng bình nhắm ngay miệng, tốc độ nhanh chóng, sắc mặt đều không biến đổi đem toàn bộ giấm trắng trong bình uống hết.

Cố Trầm Ngôn: “Tôi ghen tị”.

Trong mộng Kiều Thư cao hứng vỗ tay: “Quá tốt!”

Thời điểm Kiều Thư tỉnh lại mộng này còn phi thường rõ ràng mà hiện lại trong đầu cậu.

Kiều Thư: “……”

Che mặt!

Cậu có như vậy muốn Cố Trầm Ngôn ghen thật sao?

Kiều Thư mi thật là……

Trên đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã muốn chạy tới số 10, sau khi Kiều Thư cố gắng bình tĩnh một chút, cuối cùng trong ổ chăn giật giật.

Vừa cử động một chút, thân thể thiếu chút nữa tan thành từng mảnh.

Trên người chỗ nào cũng đau, đặc biệt là phần eo đã vất vả một buổi tối.

Kiều Thư hít sâu một hơi.

Sau đó yên lặng mà duỗi tay xoa nhẹ eo của mình một chút, vào giờ này Cố Trầm Ngôn đã sớm không còn ở nhà, ổ chăn bên cạnh cũng sớm đã không còn độ ấm làm cậu động tâm.

Xoa nhẹ một hồi, cuối cùng thoải mái chút, Kiều Thư từ trên giường ngồi dậy, duỗi tay đi cầm điện thoại.

Thời điểm cúi đầu xem điện thoại lơ đãng nhìn đến cổ áo mở ra của chính mình……

Hồng ngân cũ chưa mất, lại thêm ngân mới.

A! Quá xấu hổ!

WeChat có chút tin tức.

Là tin tức của đoàn phim Kiều Thư, nơi quay mới đã chuẩn bị xong, là ở vùng ngoại thành Diêm Thành, là một cái thôn nhỏ có chút hẻo lánh, đạo diễn cùng đoàn phim đã ở bên kia sắp xếp xong xuôi.

Người đại diện Dư Quỳnh cũng đã nhắn mấy cái tin nhắn lại đây, nói cho Kiều Thư nhân vật của cậu, ở trong mấy cái video của mấy trang web cắt nối biên tập có hiệu quả tuyên truyền không tồi, hơn nữa tỏ vẻ đối cp “Cổ Kiều” lực lượng mới xuất hiện khá kinh ngạc.

Kiều Thư không mặt mũi nói cho cô nghe, đó là Chu Ngạn Thanh làm ra tới.

Còn có Giang Gia Du.

Giang Gia Du: Kiều Kiều, Cố tiên sinh trên tổng nghệ chính là chồng cậu sao?

Giang Gia Du:Thanh âm của anh ta nghe hay quá đi!

Giang Gia Du: Chồng cậu quá sủng cậu a!

Giang Gia Du: A a a, còn lên hot search, xem ra không chỉ có một mình tớ cắn đường của hai người các cậu.

Giang Gia Du: Quá ngon!

Giang Gia Du: Hắc hắc, tớ ở trong siêu thoại “Cổ Kiều” còn tìm được mấy truyện đồng nhân đó.

Giang Gia Du: 【 Ảnh 】

Giang Gia Du: Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Các cậu sẽ giống như trong đây sao?

Giang Gia Du: heo heo tò mò.jpg

Là tin nhắn lúc hơn 7 giờ.

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư tò mò click mở tấm ảnh kia, ngay sau đó khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Cosplay động vật?

Kiều Thư che lại gương mặt đã nóng lên, sao có thể!

Cậu thử nghĩ một chút chính mình mặc đồ cosplay mèo con, trên cổ lục lạc theo động tác của cậu phát ra tiếng vang thanh thúy, hướng về phía Cố Trầm Ngôn vẫy tay dụ dỗ……

A! Không được!

Kiều Thư vỗ vỗ gương mặt nóng bỏng, cúi đầu trả lời Giang Gia Du.

Kiều Thư: Không có! Sẽ không! Không cần nghĩ lung tung!

“Cách”

Tiếng âm thanh của phòng ngủ bị đẩy ra.

Kiều Thư từ trong điện thoại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cố Trầm Ngôn một thân tây trang giày da đi vào.

Trang phục mèo con!

Lục lạc!

Kiều Thư trong nháy mắt không rõ ràng, hắn thậm chí còn cúi đầu đi nhìn lại trên người bản thân.

Còn tốt còn tốt.

Mặc chính là áo ngủ, không phải quần áo cosplay, trên cổ cũng không có lục lạc rung động.

Không phải!

Kiều Thư mi suy nghĩ cái gì?

“Mặt như thế nào hồng như vậy?” Cố Trầm Ngôn mày nhíu lại, bước nhanh đi đến bên người Kiều Thư, bàn tay dán ở trên trán Kiều Thư.

Kiều Thư: “……”

“Tôi, tôi không có việc gì, chính là đột nhiên, đột nhiên có chút nóng”. Kiều Thư không dám nhìn anh.

Đôi mắt chột dạ loạn chuyển.

Cố Trầm Ngôn không nói chuyện.

Anh nghiêm túc cảm thụ một chút, lại đi lấy nhiệt kế lại đo, xác định Kiều Thư không có phát sốt lúc này mới yên tâm.

Nhiệt kế này vẫn là từ lúc Kiều Thư xuất viện Cố Trầm Ngôn sợ bệnh tình cậu lại lặp lại cố ý chuẩn bị thật nhiều.

Kiều Thư trong lòng có chút ấm.

Cố Trầm Ngôn đem nhiệt kế thả xuống: “Đi rửa mặt, uống chút cháo chúng ta lại đi ra ngoài”.

“A?”

Kiều Thư nghi hoặc: “Đi nơi nào?”

Cố Trầm Ngôn hỏi: “Em có nơi nào muốn đi không?”

Kiều Thư sửng sốt, rồi sau đó thử hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài chơi?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm”.

Kiều Thư: “Anh hôm nay không cần bận công tác sao?”

Hai ngày này Cố Trầm Ngôn tựa hồ rất bận, mở một cái lại một cái hội nghị video.

Kiều Thư đều ngượng ngùng quấy rầy anh.

Cố Trầm Ngôn: “Không cần, chuyện khẩn cấp đã xử lý tốt, dư lại công tác lúc sau lại làm cũng được”.

“Mang em đi ra ngoài chơi một chút”.

“Được”.

Kiều Thư khóe môi không chịu khống chế nhếch lên.

Cậu giơ tay vỗ vỗ gương mặt lại đang nóng lên, xốc chăn lên xuống giường, dẫm lên dép lê hướng đi về phía phòng tắm.

Đi được vài bước, lại dừng lại quay đầu lại nhìn Cố Trầm Ngôn.

Kiều Thư: “Anh chờ tôi một chút nha”.

Cố Trầm Ngôn: “Ân”.

Kiều Thư ngọt ngào đi rửa mặt.

Phòng bếp nhỏ đang nấu cháo trắng, Cố Trầm Ngôn đang ở bên trong xắn tay áo làm cho Kiều Thư một cái trứng tráng bao.

Nghe được tiếng bước chân, Cố Trầm Ngôn quay đầu lại, “Sắp xong rồi, em đi lên ngồi trước đi”.

Kiều Thư lại lắc đầu: “Tôi nhìn anh làm”.

Cố Trầm Ngôn không nói chuyện, như đồng ý quay lại đầu bận rộn.

Trong phòng bếp nhỏ còn để mấy cái cái đĩa bên trong để một ít thịt thái nhỏ, ngoài ra còn có một ít rau trộn.

Kiều Thư hỏi: “Này đó đều là anh làm cho tôi sao?”

Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua: “Cho người đưa qua”.

Kiều Thư: “À”.

Cậu cũng không thất vọng, bởi vì Cố Trầm Ngôn tự tay làm cho cậu trứng tráng bao mà cậu thích.

A!

Hảo ngọt!

Cơm sáng Cố Trầm Ngôn tuy rằng đã ăn qua, nhưng anh vẫn ngồi ở một bên bồi Kiều Thư cùng nhau ăn.

Ăn xong Kiều Thư đi thay quần áo.

Cố Trầm Ngôn: “Mặc nhiều một chút, bên ngoài lạnh lẽo”.

Kiều Thư: “Được”.

Áo lông màu trắng, đầu đội mũ lông, Kiều Thư nhìn chính mình trong gương một vòng.

“Đẹp thì đẹp, nhưng là có thể hay không quá ngây thơ?”

Nhìn như là một cái cục bột trắng tròn vo, đoàn một đoàn liền có thể lăn rồi.

Kiều Thư: “……”

Cậu muốn đổi một cái khác, nhưng là Cố Trầm Ngôn ở bên ngoài chờ cậu, Kiều Thư không muốn làm Cố Trầm Ngôn chờ lâu quá.

Kiều Thư: “Được rồi, đẹp là được”.

Đổi quần áo xong, Kiều Thư đi cầm điện thoại, Giang Gia Du còn không có trả lời tin nhắn, phỏng chừng còn đang đóng phim.

Đột nhiên Kiều Thư tầm mắt dừng một chút, nhìn đến phía dưới có thêm một cái +1 màu đỏ.

Cậu nghi hoặc click mở.

Là một xin bạn tốt.

【 Anh là Tạ Vũ Tịch, nhanh thông qua có chuyện quan trọng nói cho em 】

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư nghĩ tới từ 3P của Tạ Vũ Tịch, đánh một cái rùng mình, nhanh chóng nhấn thoát ra lựa chọn làm lơ.

Đem điện thoại để vào trong túi, Kiều Thư vui sướиɠ chạy chậm đi ra ngoài: “Tôi xong rồi!”

Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu.

Sau đó anh buông tạp chí trong tay, từ trên sô pha đứng lên, hướng Kiều Thư đi tới.

Kiều Thư nháy mắt tâm động.

Cậu chớp chớp mắt, hỏi: “Hiện tại đi ra ngoài?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm”.

Lại nói: “Từ từ”.

Kiều Thư nhìn Cố Trầm Ngôn đi trở vềtrong phòng, không một lát liền lại ra tới, bất đồng chính là, trên tay anh nhiều thêm một cái khăn quàng cổ.

Cố Trầm Ngôn: “Quấn vào, bên ngoài gió lớn”.

Kiều Thư: “Ừm”.

Kiều Thư duỗi tay muốn lấy, lại không nghĩ tới Cố Trầm Ngôn trực tiếp cúi người, tự mình giúp Kiều Thư đeo khăn quàng cổ.

Chóp mũi đυ.ng tới cổ áo đối phương.

Hơi thở thuộc về Cố Trầm Ngôn dũng mãnh tiến vào trong mũi, Kiều Thư gương mặt hơi nóng.

Cố Trầm Ngôn: “Được rồi, đi thôi”.

Anh lùi lại một bước, duỗi tay lấy qua áo gió đã chuẩn bị tốt, động tác đẹp tròng lên.

Kiều Thư cảm thấy chính mình bị dụ dỗ.

A!

Lsp anh nha!

Cố Trầm Ngôn quay đầu lại: “Đi?”

Kiều Thư: “…… Được”

Cậu nuốt nuốt nước miếng, chạy nhanh nhanh đuổi kịp.

Khách sạn có xe chuyên dùng đón đưa, ngồi ở trên chiếc Rolls-Royce màu trắng xa hoa, Kiều Thư nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn hỏi: “Đã nghĩ được nơi muốn đi chưa?”

_________

Nay một chương nha, đi học về trễ quá làm không kịp mai bù thêm 1c nha yêu mn nhiều.