Chương 4: Cố Trầm Ngôn

Bến kia.

Xác ướp tiên sinh, cũng chính là Cố Trầm Ngôn, anh ngồi trên xe lăn để trở lý đưa về phòng bệnh.

Phòng bệnh của anh nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, các đồ vật cần thiết đều có, cùng phòng bệnh đơn giản của Kiều Thư bên kia có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Vào phòng bệnh.

Cố Trầm Ngôn ngón trỏ nhẹ gõ lên tay vịn của xe lăn tay: “ Là Cố Yến động thủ?”

Trợ lý Trần Văn Uyên cung kính nói: “Phải, Cố thiếu mấy ngày này lén liên hệ với vài vị cổ đông, làm không ít động tác nhỏ, còn đề bạt vài người, hôm nay vào văn phòng của ngài uy hϊếp tôi muốn tôi nói mật mã máy tính của ngài”.

“Tôi không cho”.

Cố Trầm Ngôn ánh mắt bất động: “Tiếp tục”.

Trần Văn Uyên: “Hắn giận dỗi mà đi rồi, sau đó không lâu, người của chúng ta truyền đến tin tức Cố thiếu lại tìm thêm mấy người để nhanh chóng tìm được vị hôn thê của ngài”.

Cố Trầm Ngôn ánh mắt lạnh lùng.

Cố Yến là con trai của anh Cố Trầm Ngôn, hiện giờ 24, chỉ so với người chú là anh nhỏ hơn 8 tuổi.

Anh trai Cố Trầm Ngôn qua đời sớm, lúc đó Cố Yến chỉ mới 8 tuổi, là do Cố Trầm Ngôn thời niên thiếu cùng với Cố lão gia tử cùng nhau nuôi lớn.

Hào môn ở Hải Thành đông đảo, tập đoàn Cố Thị ban đầu chỉ là một cái hào môn có chút danh tiếng, từ lúc Cố Trầm Ngôn cầm quyền, lấy tuyệt đối năng lực, cường lực thủ đoạn nhất cử đem Cố thị địa vị kéo cao.

Cho tới hôm nay tổng cộng mười năm.

Cố thị trở thành đỉnh cấp hào môn của Hải Thành.

Cố gia nhìn trúng năng lực, bởi vậy Cố lão gia tử ở phía trước hai năm qua đời thời điểm đem trên tay hắn đại bộ phận cổ phần đều cho Cố Trầm Ngôn, dư lại 10%, trong đó 5% cho Cố Yến.

Này cũng không ít.

Cố Trầm Ngôn lúc trước mới vừa chấp chưởng Cố thị thời điểm đó trên tay cũng chỉ có 5% cổ phần, hiện tại cổ phần trong tay anh đều là anh dùng năng lực của chính mình thắng tới.

Cố Yến nếu là có năng lực, tương lai Cố Trầm Ngôn anh cũng sẽ không bủn xỉn đem cổ phần trong tay phân một ít đi ra ngoài, cũng cho hắn quyền lợi lớn hơn nữa.

Người Cố gia đều là như thế.

Muốn có được càng nhiều, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng Cố Yến lại đi oai.*

Cố Trầm Ngôn có tâm bồi dưỡng Cố Yến, nhưng Cố Yến trời sinh năng lực ở phương diện này cũng không mạnh, cũng không đủ nỗ lực, phụ trách không được hạng mục quan trọng.

Ở công ty không chiếm được chức vị quan trọng, hạng mục quan trọng hắn lại không được làm người phụ trách, cho nên hắn hận Cố Trầm Ngôn.

Cố Yến cho rằng hắn thân là thiếu gia duy nhất của thế hệ này của Cố gia được quá ít, cho rằng Cố Trầm Ngôn là cố ý chèn ép hắn, muốn độc chiếm tất cả tài sản của Cố thị.

Hắn trong lòng tức giận bất bình, nhưng mặt ngoài như cũ giả bộ ngoan ngoãn, ở một tháng trước, hắn rốt cuộc nhẫn không được răng nanh ác độc của chính mình, dựa vào tín nhiệm của Cố Trầm Ngôn đối với hắn, ở trên xe của Cố Trầm Ngôn động tay động chân.

Sau khi Cố Trầm Ngôn vào bệnh viện.

Mà Cố Yến nhân cơ hội ở Cố thị tập đoàn làm động tác nhỏ, muốn mượn cơ hội ôm quyền.

Đến nỗi Cố Yến làm người tìm vị hôn thê của Cố Trầm Ngôn, là bởi vì trong di chúc của Cố lão gia tử, có 5% cổ phần là cho cái vị hôn thê chưa từng gặp mặt thậm chí không biết ở nơi nào của Cố Trầm Ngôn.

Cố lão gia tử thời trẻ có một anh em cùng vào sinh ra tử, năm đó còn chưa kết hôn hai người sớm liền định ra lời hứa nhất định phải làm thông gia.

Chỉ là sau đó đã xảy ra một ít việc, hai người thất lạc.

Mấy năm nay Cố lão gia tử vẫn luôn không có tìm được người.

Thẳng đến thời điểm Cố lão gia tử qua đời ông vẫn còn vướng bận đối phương, muốn Cố Trầm Ngôn giúp hắn tìm người.

Trước khi nhắm mắt, Cố lão gia tử đối với Cố Trầm Ngôn nói: sau khi tìm được người của Kiều gia, nếu là Kiều gia hài tử đã kết hôn, hoặc tuổi thật sự chênh lệch quá nhiều kia cổ phần liền không đưa cho đối phương, về Cố Trầm Ngôn thì Cố Trầm Ngôn phải cho đối phương một số tiền để cho Kiều gia hài tử nửa đời sau vô ưu.

Nếu là Kiều gia hài tử chưa lập gia đình, tuổi lại thích hợp, Cố Trầm Ngôn liền phải thực hiện lời hứa cùng đối phương kết hôn, đối phương nếu là không muốn hoặc là chướng mắt Cố Trầm Ngôn phần cổ phần đó liền được xử lí như trên.

Cố Yến muốn tìm vị hôn thê của Cố Trầm Ngôn, chính là vì cổ phần trên tay đối phương.

Hắn muốn nắm giữ càng nhiều cổ phần, lại liên hợp với mấy vị cổ đông đã rớt đài, nhân lúc Cố Trầm Ngôn bị thương nằm viện mấy ngày này, muốn đem Cố Trầm Ngôn biến mất và hoàn toàn khống chế Cố thị tập đoàn.

Cố Trầm Ngôn từ trên xe lăn đứng lên.

Trên người quấn đầy băng vải cũng không có chút nào ảnh hưởng động tác của anh, lúc hai chân anh đứng lên thì như cũ thẳng tắp hữu lực, thân người 1m90 cao lớn vô cùng.

Động tác của anh như thường, hoàn toàn nhìn không ra người có thương thế nghiêm trọng quấn đầy băng vải trên người, như người bình thường giống nhau, giơ tay nhấc chân chi gian như cũ mang theo một cổ uy nghiêm, băng vải quấn quanh người cũng không hề có ảnh hưởng đến một thân khí thế cường đại của anh.

Anh đi về phía trước hai bước, quay người lại nhìn về phía Trần Văn Uyên: “Những chuyện trong công ty lúc này không cần xen vào”.

“Trần Văn Uyên”.

Trần Văn Uyên: “Vâng, tiên sinh”.

Cố Trầm Ngôn: “Mau chóng tìm được người Kiều gia”.

Trần Văn Uyên: “Vâng, tiên sinh, bên này nhất định gia tăng tốc độ, không cho Cố thiếu tiếp xúc đến đối phương”.

Cố Trầm Ngôn: “Ừ”.

Đến nỗi công ty, lấy năng lực Cố Yến, mặc dù anh hiện tại ở bệnh viện, Cố Yến cũng không có biện pháp khống chế Cố thị.

Cố Trầm Ngôn sở dĩ phối hợp diễn kịch, bất quá liền muốn mượn cơ hội lần này xử lý những người vẫn luôn không quá an phận trong công ty.

Trần Văn Uyên thực nhanh liền rời đi.

Cố Trầm Ngôn đứng ở tại chỗ đứng một hồi, xoay người đi đến của sổ, anh đứng ở ban công, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài cùng những người đi đi lại lại phía dưới.

Sự sắc bén lạnh nhạt trong ánh mắt dần dần thối lui.

Gió lạnh thổi qua.

Quần áo bệnh nhân trên người Cố Trầm Ngôn hơi hơi đung đưa.

Thân ảnh cao lớn đứng ở ban công hiện ra vài phần tịch mịch cùng hiu quạnh.

Vài giây sau, cổ cảm xúc này lại tiêu tán hầu như không còn, tìm không được một tia tung tích.

Cố Trầm Ngôn như cũ vẫn là cái người cường đại kia - Cố thị người cầm quyền, phảng phất như cảm xúc trên người hắn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Cố Trầm Ngôn, anh giơ tay sau đó cuối đầu nhìn về ánh sáng trên lòng bàn tay.

“Được rồi”.

Khuôn mặt tươi cười của thiếu niên đột nhiên nhảy ra trong lòng bàn tay, nụ cười kia cũng giống như ánh mặt trời vậy, đều ấm áp như nhau.

Cố Trầm Ngôn ngón tay hơi hơi vừa động, rồi sau đó anh buông tay, xoay người trở lại phòng bệnh.

______________

*chỗ đó tui hong biết là cái j luôn nên tui giữ nguyên.