Chương 28: Tới đón em

Một lát sau.

Cậu cắn môi lấy ra điện thoại.

Tập đoàn Cố thị.

Cố Trầm Ngôn đem văn kiện đã kí đưa cho Trần Văn Uyên, khi rụt ray về, tay như có ý thức mà đυ.ng vào cổ tay của tay còn lại đang để trên mặt bàn.

Áo sơ mi màu trắng, ở chỗ nút tay áo, là một cái nút tay áo có màu xanh lam.

Trần Văn Uyên cầm văn kiện không có trực tiếp đi ra ngoài, hắn có chút chần chờ vẫn đứng ở chỗ cũ.

Cố Trầm Ngôn giương mắt: “Còn có việc?”

Trần Văn Uyên: “Tiên sinh, Cố Yến nháo muốn gặp ngài”.

Tâm tình tốt của Cố Trầm Ngôn trong nháy mắt tan đi.

Sau khi quyết định cùng Kiều Thư kết hôn, Cố Trầm Ngôn liền trực tiếp xuất viện đem Cố Yến cùng mấy cái cổ đông đánh một cái không kịp trở tay, cuối cùng Cố Yến bị anh ném vào ngục giam.

Sát thúc thí thân.

Cố Trầm Ngôn chưa từng có nghĩ tới cháu trai mà một tay anh nuôi lớn lại đi lên một con đường sai lầm như vậy.

Nhưng sai chính là sai.

Mặc dù Cố Yến là đứa con duy nhất mà anh trai anh để lại trên đời, có một số việc cũng tuyệt đối không thể nuông chiều.

Trần Văn Uyên đứng ở tại chỗ, an tĩnh chờ đợi câu trả lời.

Bên trong văn phòng thực an tĩnh.

Sau một lúc lâu.

Cố Trầm Ngôn: “Không cần phải xen vào”.

Trần Văn Uyên: “Vâng”.

Trần Văn Uyên ôm văn kiện đi khỏi văn phòng.

Trong văn phòng.

Cố Trầm Ngôn lấy cà phê để ở một bên, uống vào một ngụm, hương vị chua xót ở trong miệng lan tràn.

Anh lẳng lặng ngồi vài phút, rồi sau đó một lần nữa đem ánh mắt hướng vào máy tính.

Thời điểm tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Trầm Ngôn vừa lúc xem xong một phần văn kiện.

Anh vừa cầm lấy điện thoại lên nhìn thấy tên trên màn hình hiển thị làm ánh mắt anh hơi hơi thả lỏng.

Kiều Thư……

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư?”

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn”.

Thanh âm nho nhỏ có chút ủy khuất từ bên trong điện thoại truyền đến, làm ánh mắt Cố Trầm Ngôn lại lần nữa nhăn lại.

Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”

Kiều Thư: “Tay tôi đau, không lái xe được, anh có thể tới đón tôi về nhà không?”

Cố Trầm Ngôn: “Em ở đâu?”

Kiều Thư: “Hội quán kiếm thuật”.

Cố Trầm Ngôn đứng dậy lấy áo khoác đi ra ngoài.

Kiều Thư ngồi ở trên ghế điều khiển, cậu nghiêng đầu ghé vào trên tay lái, gương mặt ửng đỏ.

Như thế nào liền gọi cho Cố Trầm Ngôn.

Còn làm nũng.

Kiều Thư giơ tay che lại gương mặt đang nóng lên của chính mình: “Kiều Thư mi không thích hợp!”

Rõ ràng là có thể gọi xe trở về, còn cố tình muốn phiền toái Cố Trầm Ngôn lại đây đón.

Quá làm ra vẻ a.

Kiều Thư khiển trách chính mình.

Cố Trầm Ngôn đến thực nhanh, anh là chính mình lái xe lại đây.

Xe ngừng ở bên người Kiều Thư, Kiều Thư duỗi tay đi mở cửa xe, lần thứ nhất lại không mở ra được.

Kiều Thư: “……”

Đang định xoa xoa tay lại dùng sức mở cửa xe, ghế điều khiển bên cửa xe bị mở ra, nam nhân thân cao chân dài bước vào, “Tôi tới rồi”.

Rốt cuộc ngồi vào trong xe.

Kiều Thư chột dạ cài lại đai an toàn, cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, “Phiền toái anh rồi”.

Cố Trầm Ngôn: “Đối với tôi, chuyện về cậu đều không phiền toái”.

Kiều Thư: “!!!”

A!

Người nam nhân này!

Anh như thế nào lại đột nhiên nổ súng!

Xe khởi động.

Kiều Thư trộm nghiêng đi thân mình, vẻ mặt kích động giơ tay che lại trái tim nhỏ đang “bang bang” đập loạn của chính mình.

Phạm quy!

Quá phạm quy!

Này ai chịu được!

Sau một lúc lâu, Kiều Thư mới trấn định xuống dưới, cậu quay lại ngồi đàng hoàng.

Kiều Thư: “Không có quấy rầy anh công tác đi?”

Cố Trầm Ngôn: “Không có”.

“Công tác lúc nào cũng có thể làm”.

Kiều Thư: “Nga”.

Bên trong xe lại an tĩnh lại, Kiều Thư trộm nghiêng đầu đi nhìn sườn mặt của Cố Trầm Ngôn.

Nam nhân rất tuấn tú.

Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”

Nhìn lén bị bắt, Kiều Thư luống cuống một giây: “Không, không có việc gì”.

Cố Trầm Ngôn: “Tay làm sao vậy?”

“A”.

Kiều Thư nhìn về phía tay của chính mình, “Luyện múa kiếm hoa một buổi chiều, tay phế đi”.

Thanh âm còn có chút ủy khuất.

Cố Trầm Ngôn: “Trở về tôi giúp em xoa xoa”.

Kiều Thư: “Được!”

Chút ủy khuất trong nháy mắt không còn, như là uống được mật ngọt nhất thế gian, Kiều Thư nhịn không được cười trộm.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Cố Trầm Ngôn, anh như thế nào tốt như vậy nha?”

Cố Trầm Ngôn không có nghe rõ: “Em nói cái gì?”

Kiều Thư cười: “Không có gì”.

Thời điểm xe chạy đến trên đường, Cố Trầm Ngôn nhận được một cuộc điện thoại.

Đối diện không biết nói gì đó làm sắc mặt Cố Trầm Ngôn trong nháy mắt trầm xuống.

“Nhìn kĩ hắn”.

Kiều Thư kinh ngạc xem qua đi.

Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một Cố Trầm Ngôn như vậy.

Cố Trầm Ngôn hơi nhấp môi, một đôi đỉnh mày nhăn lại, đường cong bên mặt hơi hơi băng khẩn.

Anh đang tức giận.

Còn có khổ sở.

Kiều Thư cắn môi.

Là đã xảy ra chuyện gì không tốt sao?

Cup điện thoại, Cố Trầm Ngôn trực tiếp đem xe dừng đến bên đường, anh xoa xoa giữa mày, thanh âm lộ ra một tia mỏi mệt: “Xin lỗi, vừa rồi dọa đến em sao?”

Kiều Thư lắc đầu: “Anh cũng không cần cùng tôi nói xin lỗi”.

Cố Trầm Ngôn hơi hơi dừng một chút: “Ừ”.

Vài giây sau.

Anh giải thích nói: “Là cháu trai của tôi”.

Cố Yến?

Kiều Thư hơi hơi sửng sốt.

Thiếu chút nữa quên người này.

Trong sách chuyện mà Cố Trầm Ngôn trải qua đều là từ trong miệng người khác đồn đi, ở trong những cái đồn đãi đó có một cái là Cố Yến là bị Cố Trầm Ngôn lãnh khốc tàn nhẫn trực tiếp gϊếŧ chết.

Kiều Thư: “……”

Hiện tại xem ra lời đồn đãi thật sự phi thường đáng sợ đáng sợ, theo hiểu biết của cậu trong khoảng thời gian này, Cố Yến rõ ràng còn sống ở trong ngục giam.

Cố Trầm Ngôn nhìn Kiều Thư: “Em hẳn là nghe được đồn đãi về Cố thị trong khoảng thời gian trước”.

Kiều Thư: “Ừm”.

Sau khi đến thế giới này, hiếu biết của Kiều Thư càng chân thật hơn so với trong sách.

Tỷ như Cố Trầm Ngôn.

Anh cũng không hung tàn.

Cố Trầm Ngôn nhấp môi, hỏi hắn: “Sợ hãi sao?”

Kiều Thư sửng sốt.

Cố Trầm Ngôn: “Vì tiền, cháu trai ruột có thể hại chú của mình xảy ra tai nạn xe cộ, người chú đó lại tương kế tựu kế đem cháu trai đưa vào ngục giam”.

Trên mu bàn tay đột nhiên được một bàn tay ấm áp bao lấy, Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu nhìn về chủ nhân của cái tay kia.

Kiều Thư nói: “Tôi không sợ hãi”.

“Cố Trầm Ngôn, chuyện này không phải anh sai”.

Cậu phi thường nghiêm túc nói: “Là anh nuôi dạy hắn lớn lên, cho hắn hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất, là hắn không quý trọng, là hắn đi lầm đường”.

“Sai chính là Cố Yến”.

“Cố Trầm Ngôn anh không cần khổ sở”.

Hai người đối diện.

Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn cười một chút: “Kiều Thư, tôi không khổ sở”.

“Được rồi, chúng ta về nhà đi”.

Kiều Thư nhìn anh, chần chờ nói: “Được”.

Chân ga một lần nữa bị dẫm lên.

Kiều Thư đột nhiên nói: “Từ từ”.

Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”

Kiều Thư: “Anh chờ tôi mộ chút”.

Thời điểm mở cửa xe, tay Kiều Thư đau thiếu chút nữa không nhịn được mà ai u một tiếng, cậu xoay người lại lần nữa đối Cố Trầm Ngôn nói: “Tôi đi mua cái đồ vật”.

Cậu nhanh chóng chạy đến một cái siêu thị nhỏ ở ven đường, ở bên trong tìm được đồ vật cậu muốn, nhanh chóng trả tiền, lại chạy về trong xe.

Cố Trầm Ngôn: “Chậm một chút, không vội”.

Kiều Thư hơi hơi thở phì phò, đối với Cố Trầm Ngôn cười nói: “Cố Trầm Ngôn, anh nhắm mắt lại”.

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư: “Nhắm mắt lại”.

Cố Trầm Ngôn đem đôi mắt nhắm lại.

Sau khi Kiều Thư xác nhận Cố Trầm Ngôn thật sự nhắm mắt lại, đem kẹo sữa hình thỏ trắng vừa mới mua được, đang giấu ở phía sau lấy ra tới, động tác cẩn thận mà mở ra.

Giấy gói kẹo phát ra âm thanh sột sột soạt soạt rất nhỏ.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn, anh mở miệng ra”.

Có chút suy đoán mơ hồ Cố Trầm Ngôn thuận theo hé miệng.

Kiều Thư đem kẹo sữa đã mở ra để vào trong miệng Cố Trầm Ngôn, cười nói: “Có thể mở mắt”.

“Ngọt sao?”

Kẹo sữa vừa vào miệng liền hơi hơi tan ra một chút, hương vị ngọt ngào ở trong khoang miệng tản ra, lại theo yết hầu, cuối cùng đi vào trái tim của anh.

Thực ngọt.

Cố Trầm Ngôn nhìn Kiều Thư, nghĩ đến khi Kiều Thư ở bệnh viện cùng anh nói những lời đó, khẽ cười hạ: “Thực ngọt”.

Kiều Thư khẽ buông lỏng một hơi: “Ngọt liền tốt”

Cố Trầm Ngôn: “Em muốn nếm thử không?”

Kiều Thư: “Hả?”

Thời điểm đôi môi đυ.ng chạm, Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn cùng nhau nếm được vị ngọt rồi.