Chương 162: Ôm chặt

Trêu chọc một câu tiếp một câu.

Kiều Thư cầm di động một lần nữa ngồi lại trên ghế bập bênh, cười vui vẻ, một chút cũng không tiếc nuối tuyên bố: “Thật đáng tiếc, không thể cho mọi người xem nhãi con.”

“Ghen?”

“Mọi người đoán nha.”

“Vừa mới nãy không có làm cái gì, chính là ăn một cái bánh ngọt nhỏ, ngọt ngào ăn rất ngon.”

“Cố tiên sinh a? Anh ấy hiện tại ở trong thư phòng làm việc, ai, muốn nuôi nhãi con quá khó khăn, nhãi con quá biết ăn, Cố tiên sinh phải kiếm thêm thật nhiều nữa mới được.”

“Mấy chén cơm?”

“Ngô, thời điểm ăn ngon có thể ăn bốn chén, ít chút nữa liền ăn ba chén, một ngày chắc là ăn năm bữa đi.”

“Livestream ăn uống?”

“Không được không được, đóng phim ghi hình chương trình còn không có cái gì, chuyên môn phát sóng trực tiếp ăn cái gì đó sẽ cảm thấy quái quái.”

“Ha ha ha, tướng ăn của tui không tốt lắm.”

……

Vấn đề của các fans nhiệt tình còn rất nhiều, Kiều Thư nói đến khát khô, còn cầm một lọ sữa bò uống.

Các fan còn tập thể spam muốn cho Kiều Thư ca hát, xướng 《 Thông Báo 》, Kiều Thư vô tình cự tuyệt.

Bài hát này cậu chỉ hát cho Cố tiên sinh nghe.

Bất quá vì thỏa mãn các fan, Kiều Thư ở phòng phát sóng trực tiếp hát một vài bài hát khác, còn đáp ứng một ít fans yêu cầu hát một đầu trát phấn thợ(?).

Thời gian thực nhanh liền tới 10 giờ rồi.

Kiều Thư ngáp một cái, đang định cùng các fan nói phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây kết thúc, liền nhìn thấy trên làn đạn thân ảnh hoa lệ của Cố Trầm Ngôn lại lần nữa xuất hiện.

【 Kiều Kiều tiểu tiên sinh của Cố tiên sinh: Tiểu tiên sinh, nên nghỉ ngơi. 】

Tươi cười trên mặt Kiều Thư lập tức càng ngọt ngào hơn.

Cậu nhìn làn đạn cười nói: “Đã biết Cố tiên sinh, em đây liền tắt đây.”

【 Kiều Kiều tiểu tiên sinh Cố tiên sinh: Ngoan. 】

Nhìn thấy làn đạn lại bắt đầu thét chói tai, Kiều Thư cười đối bọn họ vẫy vẫy tay, vô tình nói: “Tui tắt đây nha, lần sau gặp lại.”

Cậu lưu loát đóng phòng phát sóng trực tiếp.

Phòng phát sóng trực tiếp.

【……】

【 cứ như vậy đi rồi? 】

【 ô ô ô, tình yêu thần tiên. 】

【 a a a a Kiều Kiều đừng đi, Cố tổng đừng đi, hai người cứ việc ném cẩu lương, tui thừa nhận được mà! 】

【 Kiều Kiều đi ngủ sớm một chút, cố gắng dưỡng thai. 】

……

Kiều Thư thu hồi di động, cậu vừa ngáp vừa đi đến cửa thư phòng, sau đó đứng ở trước cửa thư phòng, nhìn vào bên trong.

Phía sau bàn làm việc, Cố Trầm Ngôn đang cúi đầu nghiêm túc thu thập đồ vật trên bàn.

Kiều Thư bắt lấy then cửa, vẫn duy trì tư thế thăm dò cười nói: “Cố tiên sinh, tiểu tiên sinh tắt rồi.”

Cố Trầm Ngôn nghe vậy ngẩng đầu.

Sau đó lộ ra một nụ cười: “Ừm, chờ anh một chút.”

Kiều Thư: “Được.”

Kiều Thư buông ra then cửa, cậu lười động, liền dứt khoát giữ cửa đẩy đến trên vách tường, sau đó lười nhác mà dựa vào trên cửa, nhìn Cố Trầm Ngôn thu dọn.

Cố Trầm Ngôn thu dọn rất nhanh.

Không đến một phút anh liền thu thập xong, anh đi đến trước mặt Kiều Thư, cúi đầu đôi môi ấm áp liền chạm chạm vào trán Kiều Thư: “Được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”

Kiều Thư: “Dạ.”

Kiều Thư không nhúc nhích.

Mí mắt cậu đã bắt đầu có chút trầm, cậu ngáp một cái thật lớn, lười nhác đối với Cố Trầm Ngôn vươn đôi tay: “Lười.”

“Muốn ôm.”

Cố Trầm Ngôn cười khẽ.

Anh cong lưng, giống như đang ôm em bé mà đem Kiều Thư ôm lên trên cánh tay có lực rắn chắc, nện bước nhẹ nhàng đi về phòng.

Kiều Thư cười hì hì ngọt ngào ôm lấy cổ Cố Trầm Ngôn, đầu dựa vào trên đầu vai Cố Trầm Ngôn.

Sau đó lại ngáp một cái.

Thực nhanh liền tới phòng.

Cố Trầm Ngôn cũng không có đem Kiều Thư buông xuống, mà là ôm Kiều Thư đi vào phòng rửa mặt, lúc này mới đem Kiều Thư buông, để Kiều Thư đứng vững, dựa vào trong lòng ngực chính mình, sau đó động tác dị thường thuần thục cầm bàn chải đánh răng của Kiều Thư giúp cậu lấy kem, sau đó là lấy cái ly rót nước ấm.

Cố Trầm Ngôn: “A.”

Cái ly đưa tới bên môi Kiều Thư.

Kiều Thư lười biếng cúi đầu ngậm một ngụm nước, miệng giật giật sau đó phun ra.

Cố Trầm Ngôn duỗi tay.

Kiều Thư nghiêng đầu tránh đi, cậu lấy quá bàn chải đánh răng cùng với ly nước thuộc về cậu trên tay Cố Trầm Ngôn, ngửa đầu hôn hôn cằm Cố Trầm Ngôn: “Em chính mình tới, anh đi tắm rửa đi.”

Cố Trầm Ngôn: “Có thể?”

Kiều Thư: “Dạ dạ, anh mau đi tắm rửa, em muốn cùng anh nằm trên giường sớm một chút.”

Cố Trầm Ngôn cười: "Được.”

Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Kiều Thư, vừa chạm vào liền tách ra, sau đó ra phòng rửa mặt đi lấy áo ngủ.

Kiều Thư đã sớm tắm xong.

Cậu rửa mặt xong liền nằm trở lại trên giường, một bên đánh ngáp, một bên chờ Cố Trầm Ngôn ra tới.

Từ sau khi có nhãi con, Kiều Thư làm việc và nghỉ ngơi liền trở nên siêu cấp có quy luật, vừa đến 10 giờ liền mệt rã rời, nằm ở trên giường có nhiễm hơi thở của Cố Trầm Ngôn một giấc của cậu có thể ngủ đến 10 giờ sáng hôm sau.

Giấc ngủ dị thường tốt.

Thời điểm Cố Trầm Ngôn từ trong phòng tắm ra tới Kiều Thư đang ở một bên đánh ngáp, một bên dụi mắt.

Đôi mắt cậu lúc này có chút hồng.

Khóe mắt còn có một chút nước mắt.

Cố Trầm Ngôn động tác thực nhẹ lên giường, anh ôm lấy Kiều Thư vào trong lòng ngực: “Đôi mắt như thế nào lại hồng như vậy?”

Kiều Thư buồn ngủ đến thanh âm đều phiêu, đầu cậu ở trong ngực Cố Trầm Ngôn cọ cọ, một bàn tay ôm lấy eo Cố Trầm Ngôn: “Vừa mỏi vừa buồn ngủ.”

Cố Trầm Ngôn đem bàn tay đang dụi mắt của Kiều Thư cầm lấy, nghiêm túc nhìn một hồi: “Phỏng chừng là đêm nay nhìn chằm chằm vào màn hình di động xem tới mỏi rồi, em đừng xoa.”

Kiều Thư: “Khó chịu.”

Cố Trầm Ngôn: “Ngoan.”

“Anh ấn huyệt cho em.”

Anh dựa vào đầu giường, ôm lấy Kiều Thư vào trong ngực, ngón tay thon dài ấn hai huyệt vị bên mắt Kiều Thư.

Cố Trầm Ngôn: “Về sau không được xem điện thoại lâu như vậy.”

Kiều Thư: “Dạ.”

Cố Trầm Ngôn: “Ngoan.”

“Hô hô.”

Bị ấn huyệt thực thoải mái Kiều Thư thực mau liền ngủ rồi, phát ra thanh âm hô hô thoải mái, Cố Trầm Ngôn ôn nhu cười cười, anh cũng không có dừng lại động tác, vẫn là tiếp tục nhẹ nhàng mà ấn, thẳng đến khi ấn đủ thời gian, Kiều Thư ngủ càng trầm càng ngon hơn lúc này mới nhẹ nhàng mà buông Kiều Thư ra.

Đem Kiều Thư an trí ở trên giường.

Đèn điện tắt đi.

Cố Trầm Ngôn nằm xuống, duỗi tay, đem Kiều Thư mơ mơ màng màng tự động lăn vào trong lòng ngực anh ôm chặt.