Chương 10: Gọi điện thoại

Bệnh viện.

Trần Văn Uyên đang ở đó báo cáo với Cố Trầm Ngôn tin tức gần đây của công ty: “Tiên sinh đoán trước không sai, kia vài vị cổ đông đã có động tác, Cố Yến……”

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trần Văn Uyên: “Xin lỗi tiên sinh”.

Hắn lấy ra điện thoại, lúc nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình điện thoại hơi hơi kinh ngạc một chút, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn: “Như thế nào?”

Trần Văn Uyên: “Là Kiều Thư tiên sinh”.

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư?”

Cố Trầm Ngôn hoang mang một giây, thực nhanh liền nhớ tới thiếu niên có nụ cười xán lạn kia.

Anh gật đầu nói: “Nhận đi”.

Trần Văn Uyên sớm có chuẩn bị tay ấn xuống tiếp nhận cuộc gọi, cũng mở luôn loa ngoài: “ Chào ngài Kiều tiên sinh”.

Điện thoại đã gọi được, Kiều Thư thở nhẹ ra một hơi, cười nói: “Chào Trần tiên sinh”.

Trần Văn Uyên: “Ngài có chuyện gì sao?”

Kiều Thư: “A”.

Kiều Thư nhớ tới chính mình còn không biết vị tiên sinh xác ướp có thanh âm dễ nghe kia gọi là gì.

Cậu lắp bắp một chút, cuối cùng nói: “Tiên sinh hắn, vết thương của thế nào”.

Trần Văn Uyên rất biết điều: “Tiên sinh họ Cố”.

Kiều Thư: Cố?

Thanh âm dễ nghe, họ cũng dễ nghe.

Kiều Thư: “Cố tiên sinh hắn, hắn thân thể có khỏe không?”

Trần Văn Uyên trộm nhìn thoáng qua tiên sinh mặt lạnh trước mặt, nói: “Tiên sinh khôi phục thực tốt, ngài không cần lo lắng, ngày đó ngài cũng không có làm nặng thêm vết thương của tiên sinh, ngài không cần để trong lòng”.

Kiều Thư: “Như vậy a”.

Giống như không có lời nói có thể hàn huyên, lúc này hẳn là nên lễ phép nói hẹn gặp lại sau đó liền cắt đứt điện thoại.

Nhưng Kiều Thư còn chưa muốn kết thúc.

Cậu cào cào mặt, lấy hết can đảm hỏi: “Tôi có thể cùng Cố tiên sinh nói chuyện được không?”

Trần Văn Uyên: “Ngài chờ một lát”.

Kiều Thư: “Được”.

Trần Văn Uyên lần này trắng trợn táo bạo nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, hắn mới vừa rồi lúc ấn nghe điện thoại có mở ra loa ngoài nên Cố Trầm Ngôn đều nghe được.

Trần Văn Uyên: “Tiên sinh”.

Cố Trầm Ngôn nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Từ chối đi".

Trần Văn Uyên trong lòng tiếc nuối, nói: “Vâng, tiên sinh”.

Hắn cầm lấy di động: “Xin lỗi, Kiều Thư tiên sinh, tiên sinh hiện tại không tiện nghe máy”.

Lúc nãy Kiều Thư đã ngồi trở lại trên ghế xếp nhỏ, trên mặt tràn đầy tiếc nuối cùng mất mát.

Không thể nghe thanh âm dễ nghe kia được rồi.

Tâm tình cậu không vui chút nào.

“Kiều Kiều, cậu làm sao vậy?” lúc Giang Gia Du thay xong quần áo đi ra liền nhìn thấy cảm xúc của Kiều Thư không đúng.

Kiều Thư ngẩng đầu sâu kín nhìn hắn: “Cậu không hiểu”.

Giang Gia Du: “???”

Kiều Thư: “Sở tiền bối…… Ngô!”

Giang Gia Du tốc độ thực nhanh liền che lại miệng của Kiều Thư, khuôn mặt nhanh chóng biến hồng: “Không cho nói!”

Kiều Thư cố sức gạt tay Giang Gia Du xuống: “Tớ còn chưa nói cái gì”.

Giang Gia Du: “Hừ, dù sao không cho nói.”

Kiều Thư: “Ngư Ngư, cậu đây là vô cớ gây rối”.

Giang Gia Du: “Là Kiều Kiều cậu trước!”

Hai người ấu trĩ bắt đầu đánh nhau.

“Gia Du?” Sở Trì Thanh hơi hơi híp mắt, nhìn hai thiếu niên ngồi trên ghế xếp nhỏ đang đùa giỡn với nhau.

“A!” Giang Gia Du nghe tiếng vội vàng nhìn qua, lúc nhìn đến Sở Trì Thanh kia một giây, vội vàng thu hồi tay đang cùng Kiều Thư đùa giỡn. Ngoan ngoãn ngồi xong, so với tiểu bằng hữu ở nhà trẻ còn ngoan hơn.

Sở Trì Thanh: “Tôi có lời cùng cậu nói”.

Giang Gia Du: “Được!”

Hắn đứng lên, ngoan không được liền đuổi kịp Sở Trì Thanh.

Kiều Thư nhìn, sau đó liền nhìn thấy Sở Trì Thanh đã đi được một nữa đột nhiên quay đầu lại cảnh cáo mà nhìn cậu một cái.

Kiều Thư:???

Kiều Kiều vô tội.

Giang Gia Du không sai biệt lắm đi năm phút liền trở về, Kiều Thư nhìn đến lúc Giang Gia Du trở về bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên mặt còn mang theo nụ cười mê mẫn.

Kiều Thư: Ta lại nghe thấy được!

Giang Gia Du mang theo mùi chua luyến ái trở về, Kiều Thư bị huân liền hướng một bên dịch một chút.

Giang Gia Du: “Kiều Kiều?”

Kiều Thư cười.

Giang Gia Du nghĩ đến cái gì cũng ngượng ngùng cười một chút, thò lại gần nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, vừa mới Sở tiền bối cùng tớ nói hắn không ngại chuyện lúc giữa trưa, làm tớ đối hắn không cần quá mức câu nệ, hy vọng cùng phía trước giống nhau ở chung”.

Hắn ngọt ngào phủng phủng đôi tay trên khuôn mặt: “Sở tiền bối thật đúng là người tốt mà, giữa trưa thời điểm cùng tớ nói rồi không ngại, buổi chiều thấy tớ vẫn luôn trốn tránh hắn liền lại cố ý lại đây khuyên tớ”.

“A, quả nhiên là thần tượng của tớ mà”.

“Thật ôn nhu quá đi”.

Đó là chỉ đối với ngươi, Kiều Thư tiếp tục cười.

Hảo hầu.

Nhưng là cũng nghẹn.

Kiều Kiều vô tội không chỉ có bị ánh mắt lạnh nhạt cảnh cáo, còn phải bị điên cuồng vô tình mà nhét cẩu lương.

Tuy rằng cẩu lương thơm ngọt này cậu ăn cũng thực vui vẻ.

Ý nghĩ muốn yêu đương của cậu đột nhiên càng mãnh liệt đâu, cho nên rốt cuộc tìm cái cái dạng gì bạn trai tương đối tốt đây?

Kiều Thư độc thân từ trong bụng mẹ thật sự không biết phải như thế nào đâu.

Sầu sầu Kiều Thư nghĩ tới vị hôn phu của cậu.

Vị hôn phu = năm ngàn vạn.

Sau đó tình yêu ý muốn yêu đương gì đó liền bị cậu quẳng ra sau đầu, sắp có năm ngàn vạn làm cho Kiều Thư hoàn toàn vui vẻ lên.

Cậu đếm trên đầu ngón tay vui sướиɠ tính toán: “Có thể trước tiên mua một căn nhà nè, không cần quá lớn, khoảng chừng một trăm mét vuông là đủ rồi, mua ở trong nội thành nơi có giao thông thuận tiện một chút, lại mua một chiếc xe tầm khoảng hai mươi vạn, tiền còn dư lại có thể mua một ít bảo hiểm hoặc bỏ ngân hàng để dự trữ”.

Có nhà có xe còn có tiền tiết kiệm, lại ở trong giới phấn đấu đến 30 tuổi, liền có thể cầm tiền tiết kiệm mở một hiệu sách để dưỡng lão được rồi.

Hoàn mỹ cá mặn nhân sinh.

Kiều Thư lộ ra một nụ cười ngây ngô, xuyên thư cũng không có lỗ.

Năm ngàn vạn mà Kiều Thư mong đợi cũng tới rất nhanh, lúc mà cậu chuẩn bị đóng máy, liền nhận được một số điện thoại lạ gọi đến.

“Kiều Thư tiên sinh chào ngài, tôi là tổng bí thư của tập đoàn Cố Thị”.

______________

nói chuyện chút nè, bộ này bên wikidich cx có ă, nếu bạn nào có đọc rồi thì thôi nếu bạn nào chưa đọc mà thấy tui ra lâu quá mà muốn đọc thì bên kia cũng có, hai chương của tui là bằng 1 chương bên đó ă, tại rảnh lúc nào làm lúc đó nên tui chia 1 chương thành 2 cho khỏe chút. Do tui đang đi học cũng có chút lười nên là rảnh thì tui mới edit, nhưng mà tui sẽ cố gắng tuần nào cũng sẽ có chương cho mấy bạn nha.