Khi Vân Thanh tỉnh ngủ, sắc trời đã tối sầm xuống,
Y nhìn chăn trên người, liền biết Hạ Trì hẳn đã tới. Bởi vì A Thư chưa bao giờ đắp chăn cho y giống như vậy, trái một cái phải một cái, đem chiếc giường vốn dĩ không lớn đắp đến không còn khe hở, góc chân cũng cố định đến kín mít, một chút gió cũng không lọt vào.
Y đem cả người chôn trong tấm chăn mềm mại, quanh thân là một mảnh ấm áp vui vẻ. Vân Thanh thích ý mà thở ra một hơi, y ngủ một giấc thật sự ngon, mơ một giấc mộng thật đẹp, dù tỉnh lại đã quên sạch sẽ chỉ lưu ở trong tim một chút hạnh phúc, nhưng làm y sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn lười nhác.
A Thử đẩy cửa thư phòng một chút, lắc mình tiến vào, lại vội vàng đóng cửa lại.
Đã tiến vào đông nguyệt trung tuần, ban ngày có ánh sáng còn tính là ấm áp, sớm muộn gì cũng nổi lên hàn ý. Hôm nay có gió, thổi đến cả người cảm thấy rét lạnh.
A Thư muốn đốt chậu than cho thiếu gia nhà cậu, sợ y bị cảm lạnh vì thời tiết đột nhiên lạnh xuống.
Cậu xoa xoa tay đi vào, lại thình lình nghe được giọng nói Vân Thanh: "A Thư, đã là giờ nào rồi?"
A Thư ngủ một giấc đã khôi phục lại sức sống, cậu ngẩng đầu đáp: "Thiếu gia ngủ thật sâu! Đã là giờ Tuất, thiếu gia chắc là đói rồi nhỉ? Phòng bếp đã làm xong bữa tối, có thể dùng bữa."
A Thư nói rồi tiến lên đốt đèn, xua tan bóng tối trong căn phòng.
Vân Thanh nheo nheo mắt, chống thân thể ngồi dậy. Hôm nay cả ngày y chỉ dùng mỗi buổi sáng, hiện tại đúng thật đã cảm giác được bụng trống trơn.
A Thư lại đây hầu hạ Vân Thanh đứng dậy. Quần áo trên người Vân Thanh sau giấc ngủ trưa đã có nếp uốn, A Thư liền đem một bộ đồ mới giúp y thay ra. Vân Thanh nhìn A Thư đem lại đây một bộ hồng bào, nhướng mày: "Xiêm y may khi nào?"
Quần áo của y phần lớn đều là màu trắng hay xanh, là A Thư căn cứ theo sở thích của nguyên chủ cho tới nay. Vân Thanh cũng không có đặc biệt thích màu gì, liền cứ như vậy mà mặc. Cho nên thấy một kiện trang phục có màu sắc khác biệt, y mới có chút ngạc nhiên.
A Thư đáp: "Là Nguyên Phúc công công đưa tới hai ngày trước." Cậu sợ Vân Thanh không chịu mặc, vội vàng nói: "Tối hôm qua mạo hiểm như vậy, nên mặc đồ đỏ để may mắn, cái xiêm y này thêu cực đẹp, thiếu gia mặc vào khẳng định cũng đẹp."
Vân Thanh bật cười nói: "Còn nhỏ tuổi như vậy mà khéo nói thế, là ai dạy ngươi?" Bất quá y vốn dĩ không bắt bẻ vấn đề này, A Thư có lòng như vậy, y liền tiếp nhận thay đồ.
A Thư nói thầm: "Bọn họ đều nói như vậy, có thể đuổi tai trừ tà..." Cậu vừa nói vừa giúp Vân Thanh sửa sang lại xiêm y, thắt đai lưng. A Thư nhìn trên dưới, ánh mắt sáng lên: "Thiếu gia, ngài mặc thật là đẹp!"
Ngày thường Vân Thanh mặc xiêm y màu nhẹ có vẻ ôn hòa tuấn dật. Lúc này y mặc hồng y diễm lệ lại cực kỳ quý khí, như công tử thế gia nuôi nấng đến kim tôn ngọc quý từ nhỏ đến lớn, lại như Trạng Nguyên lang vừa mới đi ra từ Kim Loan Điện.
A Thư lấy một khối ngọc đeo bên hông cho Vân Thanh, chỉ cảm thấy thiếu gia nhà mình là người đẹp nhất trên đời này, khen lấy khen để.
Vân Thanh nhìn chính mình trong gương có chút hoảng hốt. Thanh niên mặc áo thun quần jean kiếp trước dần dần trở nên xa lạ trong đầu. Thay thế bằng hình ảnh y áo xanh tóc dài, hay lúc giơ roi giục ngựa chạy đến vùng ngoại ô, cả lúc y phê duyệt chính sự dưới ánh nến...
A Thư không hiểu biểu tình trên mặt Vân Thanh, chỉ có thể suy đoán đại khái Vân Thanh không thích bộ quần áo này, liền có chút tủi thân nói: "Nếu thiếu gia không thích, A Thư đi tìm bộ khác cho ngài, thiếu gia đừng không cao hứng."
Vân Thanh thu hồi suy nghĩ, lắc lắc đầu cười nói: "Không có, ánh mắt A Thư thật tốt, đi thôi, đi dùng bữa."
A Thư vừa nghe thiếu gia khen mình, lập tức cười tươi, đồng ý liên thanh.
Bữa tối chuẩn bị cực kỳ phong phú, Vân Thanh ăn uống đến ngon miệng, mới vừa buông đũa, liền có hạ nhân tiến vào thông truyền — Vương gia tới.
Vân Thanh đứng dậy nghênh đón, mời vừa đi ra chính phòng, Hạ Trì cũng đã vượt qua của thùy hoa, đi tới bên này.
Lúc này Hạ Trì cũng đã thay đổi xiêm y, một thân huyền sắc thuê kim văn đại sam, lấy màu đỏ làm đường viền, đầu đội quan mạ vàng, đeo thắt lưng màu đỏ. Phối hợp với khuôn mặt sắc bén, nhìn qua như thiếu niên lang tuấn mỹ kiêu ngạo nhà thế gia, là dạng người đi ở trên đường sẽ bị nhét đầy khăn tay, bao hương các loại vậy.
Vân Thanh đột nhiên nhớ tới, Hạ Trì năm nay cũng mới mười tám, so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi. Chẳng qua bởi vì hắn là Vương gia, ngày thường cực kỳ trầm ổn đáng tin cậy, mới khiến người khác xem nhẹ tuổi tác.
Ngày nào đó bình định giang sơn, khi Hạ Trì sống đúng với con người thật cộng với khuôn mặt này, tất nhiên hấp dẫn vô số cô nương khuynh mộ hắn. Người xứng đáng đứng bên cạnh hắn phải là nữ tử hiên ngang giống như Chiêu quý phi vậy, hoặc là tiểu thư khuê các dịu dàng hiểu ý.
Đến lúc đó mình công thành lui thân, chỉ muốn là người nhàn rỗi tiêu dao, sống vậy đã đủ rồi. Nhưng cố tình hắn lại thích mình, dưới đáy lòng Vân Thanh thở dài. Y không biết Hạ Trì là ngay từ đầu đã thích nam tử, hay là trong thời gian ngắn nhất thời nhận sai tình cảm của mình. Y không thể chọc phá, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Từ lúc Hạ Trì bước qua cửa thùy hoa, đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi người Vân Thanh.
Hồng y mặc phát, công tử nhẹ nhàng.
Hạ Trì nghĩ, nếu Vân Thanh không gả cho mình, y nhất định sẽ mặc quan phục Trạng Nguyên, sẽ lóa mắt cỡ nào. Y còn chưa đoạt giải nhất đã danh chấn kinh thành, nếu thật sự trở thành Trạng Nguyên, nói như vậy danh môn quý nữ khuê tú trong kinh không một ai không muốn gả cho y nhỉ?
Hạ Trì đột nhiên cảm thấy ngực có chút bị đè nén, nếu là như vậy, y hiện tại hẳn đã cùng tiểu thư nhà nào đó thành thân rồi đi? Mà hắn vẫn còn ở kinh thành trải qua năm tháng phí hoài thời gian, dùng hết toàn lực tìm cách mưu cầu ly kinh, bọn họ có lẽ vĩnh viễn không hề liên quan đến nhau...
Vân Thanh không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười tiếp đón: "Vương gia dùng bữa tối chưa?"
Hạ Trì nhìn gương mặt tươi cười của Vân Thanh, đột nhiên có chút uể oải. Y lẽ ra có thể sống một cuộc đời như thế, nhưng hiện tại lại ở đây trải qua sinh tử cùng hắn. Y không cần phải chịu đựng điều này.
Hạ Trì nhìn thấy Vân Thanh đang mỉm cười, hắn cố gắng dập tắt muôn vàn suy nghĩ trong lòng, gật đầu đáp: "Ăn xong rồi. Trong thành tối nay có đại hội, Vương phi có muốn đi xem không?"
Vân Thanh có chút nghi hoặc: "Hôm nay là ngày hội gì sao?"
Hạ Trì giải thích nói: "Long Hổ Bang đền tội, các bá tánh cực kỳ vui vẻ, tự tổ chức. Tiền đại nhân báo lên vương phủ, bổn vương cũng đã phê chuẩn. Trong thành hiện tại rất náo nhiệt, ngươi muốn đi không?"
Vân Thanh còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy đôi mắt A Thư bỗng chốc trợn to, sáng lấp lánh nhìn y, Vân Thanh cười đáp: "Đi."
Y quay đầu lại nói với A Thư: "Hạ nhân trong phủ cũng đi theo nhóm đi xem cho vui vẻ. A Thư, ngươi đi nói với Nguyên Phúc công công, bảo ông an bài, nói đây là mệnh lệnh của ta."
A Thư cao hứng đến nhảy nhảy, ngay sau đó mới phản ứng lại Hạ Trì cũng ở đây. Cậu thật cẩn thận mà nhìn Hạ Trì, thấy hắn không nói gì, liền cảm tạ Vân Thanh, sau đó nhanh như chớp mà chạy đi.
Hạ Trì: "..."
Vân Thanh giải thích nói: "A Thư tuổi còn nhỏ, có chút sợ Vương gia, nhưng không có ý xấu."
Lại không nghĩ rằng Hạ Trì lại nói một câu: "Tuy tuổi còn nhỏ lại trung thành bảo hộ chủ, xứng để ngươi đối xử tốt như vậy."
Vân Thanh cười nói: "Nếu nó biết Vương gia khen như vậy, sẽ rất vui vẻ."
Hạ Trì không tỏ ý kiến, nói với Vân Thanh: "Đi thôi."
Hai người không có mang theo tùy tùng, đi ra hẻm Ngô Đồng sau đó liền hòa vào dòng người náo nhiệt.
Tuy thời gian gấp gáp, lại có thể nhìn ra các bá tánh chuẩn bị cực kỳ dụng tâm. Bên đường treo đèn l*иg nơi nơi, đường được chiếu sáng như ban ngày. Mùi hương thức ăn phong phú bay đến, nhóm bán hàng rong ra sức hét to, trên mặt đều tràn ngập tươi cười.
Trên đường người người chen nhau xem náo nhiệt, khắp chốn đều là hoan thanh tiếu ngữ.
Cơ hồ như các bá tánh Phong Ninh cùng thôn dân quanh đây đều tới tham gia thịnh hội này. Rất nhiều bá tánh đều biết Vân Thanh cùng Hạ Trì. Hai người bọn họ vì không để ảnh hưởng đến hứng thú mọi người, nên trước khi ra phủ đã mang mặt nạ.
Hai người theo dòng người chậm rãi đi về phía trước, cảm thụ không khí vui mừng một phen.
Lúc này, rạp xiếc ảo thuật bên đường đột nhiên bắt đầu gõ chuông, báo màn biểu diễn sắp bắt đầu, mọi người đều hướng đến bên đó.
Đột nhiên sự việc diễn ra, Hạ Trì sợ Vân Thanh đi lạc sẽ phát sinh nguy hiểm, không lo nghĩ nhiều liền bắt lấy tay Vân Thanh.
Vân Thanh mới vừa bị đám người cuốn đi hai bước, liền bị một cánh tay hữu lực kéo ra.
Y ngẩng đầu nhìn bóng dáng phía trước.
Hạ Trì vai rộng, dáng người đĩnh bạt, bàn tay nắm lấy so với tay y lớn hơn một vòng. Đó là bàn tay cầm đao, y có thể cảm nhận được vết chai ở mu bàn tay Hạ Trì, thô ráp, lại vô cớ làm người ta cảm thấy an tâm.
Hạ Trì nắm tay Vân Thanh rời khỏi đám người, đi vào một ngõ nhỏ bên đường. Bốn phía đã không còn đám đông nhộn nhịp, Hạ Trì luyến tiếc không muốn buông tay Vân Thanh ra.
Hắn luôn biết đôi tay kia thon dài xinh đẹp thế nào, vẫn luôn muốn thử cảm giác được nắm lấy nó. Hôm nay ảo mộng rốt cuộc đã trở thành sự thật, hắn làm sao nỡ buông ra? Ai biết lần nắm tay tiếp theo là khi nào?
Ngõ nhỏ không dài, bên trong không có treo đèn l*иg, đèn màu ở phố chủ chỉ có thể chiếu đến đầu ngõ, chỗ sâu bên trong vẫn một màu đen nhánh.
Hạ Trì cố gắng trấn định: "Ngõ nhỏ tối, bổn vương dẫn ngươi đi."
Giọng nói Vân Thanh truyền đến từ phía sau: "Làm phiền Vương gia." Tiếng nói vẫn ôn nhuận nhu hòa như cũ, bị hắn nắm tay cũng không tránh thoát. Trong lòng Hạ Trì biết Vân Thanh không có nghĩ nhiều, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Hai người đi qua ngõ nhỏ đến một con phố khác, phố này không náo nhiệt như phố chủ, nhưng cũng có không ít các gian hàng rong không chen đến phố chủ mà bày bán ở đây.
Ngọn đèn dầu sáng ngời, bộ dáng nắm tay của hai người phơi bày ra ngoài. Hạ Trì lưu luyến không rời mà buông lỏng tay, có lẽ ỷ vào mặt nạ che khuất, hắn cũng không che giấu mất mát của mình.
Vân Thanh nhìn đôi mắt hắn, đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn ra một trận bủn rủn, giống như bị cún con tủi thân nhẹ nhàng cọ cọ vì bị chủ nhân làm lơ.
Quanh người đã không còn hoan thanh tiếu ngữ, không khí quanh hai người liền có chút quạnh quẽ. Vân Thanh nhìn thấy một gian hàng nhỏ bán ngọc bội, mặt trang sức, lập tức đi qua. Hạ Trì yên lặng đi theo y.
Vân Thanh nghiêm túc chọn lựa một phen, khi nhìn thấy một cái mặt trang sức trong góc liền nổi lên ý cười trong mắt. Y duỗi tay cầm lấy, Hạ Trì cúi đầu nhìn, liền thấy y cầm một mặt trang sức bằng ngọc hình chó nhỏ, cười hỏi người bán hàng: "Chủ quán, cái này bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng rong trên mặt cũng mang theo ý cười: "Đêm nay tất cả đồ vật ở đây đều được giảm giá, khách quan, cái mặt trang sức này hai lượng bạc."
Hôm nay là ngày lành của bá tánh toàn thành, người bán hàng rong báo giá gốc, không muốn kiếm nhiều bạc, chỉ muốn làm mọi người vui vẻ một chút.
Vân Thanh chặn tay Hạ Trì đang muốn trả tiền, tự lấy túi tiền mình lấy ra trả cho cho người bán hàng: "Không cần thối lại, chúc chủ quán mua may bán đắt, cuộc sống càng ngày càng tốt."
"Ai! Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"
Người bán hàng rong đã sớm nhìn ra hai người xuất thân cao quý, cũng không có ép giá, nở nụ cười vui vẻ. Ông ta cầm lấy một chiếc mặt dây chuyền ngọc hình hồ ly nhỏ đưa cho Vân Thanh. Chiếc mặt dây chuyền này nhỏ hơn chiếc mặt dây chuyền hình chó con một chút, nhưng nước ngọc và chạm khắc lại đẹp hơn. Người bán hàng rong vui vẻ nói: "Chúc công tử mọi chuyện hài lòng, cát tường như ý."
Vân Thanh cũng mỉm cười nhận lấy.
Vân Thanh cất hai chiếc mặt dây chuyền vào túi, rời khỏi quán nhỏ tiếp tục đi về phía trước. Khi đi đến bên cầu, dưới một cây liễu lớn, Vân Thanh dừng lại bước chân. Từ túi tiền, y lấy ra chiếc mặt dây chuyền hình chó con mà mình đã chọn, lòng bàn tay ngửa ra đặt trước mặt Hạ Trì.
Hạ Trì không xác định nói: "Đây là...... Tặng cho ta?"
Vân Thanh cười nói: "Vương gia đừng ngại từ chối, cứ thuận theo ý mình là được."
Hạ Trì nỗ lực áp khóe miệng đang vươn lên, nghiêm mặt nói: "Sao có thể?"
Hắn vươn tay định lấy mặt dây chuyền từ lòng bàn tay Vân Thanh, nhưng Vân Thanh lại cố ý rút tay lại. Hạ Trì sững sờ, rồi nghe Vân Thanh nói: "Ơn Vương gia cứu mạng, Vân Thanh không có gì báo đáp. Chiếc mặt dây chuyền này có thể để ta giúp Vương gia làm một chuyện, bất cứ chuyện gì cũng được, nó vĩnh viễn không trở thành phế vật."
Tay Hạ Trì vẫn đứng im giữa không trung. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ý tưởng trong lòng hắn dấy lên, nhưng cuối cùng đều bị hắn mạnh mẽ đè xuống.
Tiếng nói Hạ Trì trầm thấp: "Vương phi vốn là bị ta liên lụy mới gặp nạn, sao lại nói là ân cứu mạng? Lễ vật bổn vương nhận lấy, hứa hẹn không cần."
Trong lòng Vân Thanh than thở, nếu Hạ Trì có thể hơi ti tiện một chút, chẳng sợ gì một chút. Y cũng không đến mức mềm lòng như vậy, tiến thoái lưỡng nan.
Vân Thanh đem ngọc trụy nhét vào trong tay Hạ Trì: "Vương gia không cần phải nói loại lời 'bởi vì ngài, ta mới gặp nạn', chúng ta là lợi ích cộng sinh, đây cũng là việc cần thiết ta phải làm."
Lòng bàn tay Hạ Trì năm chặt ngọc bội, trên đó tựa hồ còn dính chút hơi ấm của Vân Thanh. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, sau đó liền giơ lên trước mặt Vân Thanh.
"Bổn vương hiện tại muốn Vương phi thực hiện hứa hẹn."
Vân Thanh có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp lại: "Thỉnh Vương gia nói."
Hạ Trì nghiêm túc nói: "Bổn vương muốn ngươi từ nay về sau mỗi ngày đều dùng bữa cùng ta."
Con ngươi Vân Thanh run rẩy: "Vương gia xác định?"
Hạ Trì gật gật đầu, cực kỳ tự nhiên mà bổ sung nói: "Bổn vương cái gì cũng không thiếu, Trình Việt đi rồi, hiện tại thiếu một người cùng bổn vương dùng bữa."
Vân Thanh rũ mắt nhìn ánh sáng đèn l*иg chiếu vào ngọc trụy chó con, trông màu sắc càng ôn nhuận. Một lát sau mới giương mắt nhìn về phía Hạ Trì, cười gật đầu đáp: "Được."
- ---
Huhu lâu rồi mới gặp công bá đạo mà lại hèn nhát khi yêu đương dị đó! Cảnh báo về sau...!