Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 4: Hồi môn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đảo mắt tới ngày hồi môn.

Tổng quản Vương phủ Nguyên Phúc công công bưng một gương đầy, khuôn mặt tươi cười, đem danh mục quà tặng đưa cho Vân Thanh.

Nguyên Phúc công công có một đôi mắt cười, nhìn qua thập phần ôn hòa vô hại, ông hầu hạ Hạ Trì nhiều năm, trung thành và tận tâm, sau khi Hạ Trì ra cung kiến phủ liền nhâm mệnh vì vương phủ làm tổng quản.

Sau khi thành thân, quản gia muốn giao quyền lợi quản lý vương phủ cho Vương phi, nhưng Hạ Trì không đề cập chuyện này, Vân Thanh cũng không đòi hỏi, nên ông vẫn làm tổng quản nội vụ cho vương phủ như cũ.

"Vương phi nhìn xem có yêu cầu thêm gì không?"

Vân Thanh tiếp nhận danh mục quà tặng mở ra xem, thấy rõ từng cái liệt kê cho lễ hồi môn liền nhẹ nhàng nhăn mày.

Hạ Trì được sủng ái, thường xuyên được ban thưởng, kho vương phủ nhiều đến chất đầy, từ trước đến nay tặng lễ đều rộng rãi, tuy rằng mắt thường cũng có thể thấy được Hạ Trì bất mãn với hôn sự này, Nguyên Phúc công công vẫn không làm Vân Thanh mất mặt, nên lễ nghĩa thế nào đều không thiếu.

Nhìn đến phản ứng của Vân Thanh, Nguyên Phúc công công cho rằng y không hài lòng, dò hỏi: "Vương phi cảm thấy có chỗ nào không ổn?"

Hai thị nữ làm của hồi môn hầu trái phải Vân Thanh thấy thế bĩu môi, kết luận Vân Thanh không được coi trọng, lễ hồi môn nhất định thiếu đến đáng thương, y mới có phản ứng như vậy.

Vân Thanh duỗi tay chỉ vào danh mục quà tặng, nói với Nguyên Phúc công công: "Hộp đông châu này, phương tự vân nghiên này, còn có lão tham ngàn năm đều xóa đi, phụ thân ta thân thể khỏe mạnh, không cần dùng đến mấy vật đại bổ đâu."

Của cải tốt như vậy phải để dành, về sau còn cần rất nhiều tiền để lên kế hoạch.

Lại nói, Vân gia cơ hồ bức tử nguyên chủ, nếu không phải ngại lễ nghĩa, Vân Thanh căn bản không muốn có liên quan gì với bọn họ, càng miễn bàn đến việc cho bọn họ chiếm được tiện nghi.

Nguyên Phúc công công không dự đoán được lời y nói, cả người đều ngẩn ngơ.

Vẫn là người ở trong cung hầu hạ nhiều năm, gặp qua không ít sóng to gió lớn, ông rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình, sau đó đồng ý xóa bớt danh mục quà tặng, lui xuống chuẩn bị lại lần nữa.

Trên mặt hai thị nữ lộ ra tia sáng kỳ dị, nhận thấy Vân Thanh đang nhìn về phía mình, hai ả vội vàng cúi đầu làm bộ dường như không có việc gì.

Đại môn vương phủ, Vân Thanh lên xe ngựa, phát hiện Hạ Trì đã ngồi bên trong.

Từ hôm ở cửa cung tách nhau ra đã hai ngày Vân Thanh chưa thấy bóng dáng Hạ Trì, liền nhớ đến việc hắn quyết tâm nước sông không phạm nước giếng với vị nam thê là mình.

Xe ngựa chậm rãi đi về hướng bá phủ, Vân Thanh xốc mành cửa sổ kiệu nhìn phố xá bên ngoài.

Đại Du sinh khởi từ náo động ở triều trước, vốn dĩ căn cơ đã không tốt, hơn nữa mấy năm trước chiến tranh liên miên, thiên hạ không yên ổn, kinh tế tự nhiên phát triển chậm chạp.

Nhưng những điều này ở kinh thành phồn hoa sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Đưa mắt nhìn lại, cửa hàng, quán rượu san sát nối tiếp nhau ở bên đường, đủ loại kiểu dáng hàng rong điểm xuyến ở giữa.

Mùi hương của điểm tâm, người bán hàng rong nhiệt tình mời gọi khách, hài đồng vừa chạy vừa xướng đồng dao... Nhân gian pháo hoa náo nhiệt đan chéo với ký ức cao ốc hiện đại cách biệt nhau một trời một vực.

Hạ Trì ôm cánh tay ngồi một bên, ánh mắt lãnh đạm, nhưng dư quang lại không ngừng quan sát người bên cạnh.

Hôm nay Vân Thanh mặc thường phục màu thiên thanh, bên hông đeo một khối thanh ngọc tương xứng, trên mặt không trang điểm, để lộ đôi môi mỏng tự nhiên của y.

Cả người thiếu đi diễm sắc của đêm đại hôn, nhìn qua là một vị công tử cực kỳ tuấn tú mang nét đẹp nhẹ nhàng.

Nghe nói sau khi y tham gia văn hội ở kinh thành, không ít quý nữ danh môn đều nhìn trúng y, hơn nữa gia thế vốn bất phàm, rất nhiều thế gia đều tính toán chờ y cao trung tam giáp liền tới cửa nghị thân.

Ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng lại bị 'hoàng gia tiệt hồ'.

(*) Tiệt hồ có ý giống như hớt tay trên.

Sau khi tin tức truyền ra, không biết đã nghiền nát bao nhiêu tâm thiếu nữ, khóc ướt bao nhiêu khăn tay.

Hạ Trì nhìn khóe miệng vẽ ý cười nhợt nhạt của Vân Thanh, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vương phi có hối hận khi gả cho ta, làm chặt đứt con đường thanh vân của mình không?"

Giọng nói của hắn trầm thấp lãnh đạm, tuy là hỏi một câu như thế, nhưng lại không nghe ra cảm tình dư thừa nào.

Vân Thanh ngẩn ra, buông mành quay đầu lại.

Y dừng một chút, đón lấy ánh nhìn chăm chú của Hạ Trì đạm nhiên cười nói: "Vương gia nói đùa, đây không phải là thứ Vân Thanh có thể quyết định."

Hạ Trì thu hồi ánh mắt. Dường như chỉ là hỏi qua loa, cũng không để ý đến câu trả lời của y.



Cửa Võ Thành bá phủ, sau khi Vân Túc được truyền tin đã sớm mang theo người Vân gia chờ ở cửa.

Tô Uyển Nhi mặc hoa phục đứng bên cạnh Vân Túc, phía sau bọn họ còn có một thiếu niên mười mấy tuổi, đúng là nhi tử của Vân Túc và Tô Uyển Nhi — Vân Hàm.

Trên mặt nó mang theo ý khinh thường cùng bực bội, tựa hồ chờ đợi tại nơi này cung nghênh người đến là một chuyện cực kỳ khiến người ta bất mãn.

Tô Uyển Nhi thấp giọng khuyên giải an ủi, lại đưa ra vô số quà tốt, nó mới chịu biểu hiện chút cao hứng.

Vân Túc trầm khuôn mặt, trách mắng: "Hôm qua tiên sinh mới nói nó gần đây chậm trễ việc đọc sách, ngươi còn muốn nuông chiều nó thành bộ dáng gì nữa?"

Tô Uyển Nhi không chút nghĩ ngợi liền nói: "Hàm nhi thiên tư thông minh, nhất định là vị tiên sinh kia dạy không tốt khiến nó không tài nào học vô, ngày khác đổi một thầy khác là được, nào đáng giá bao nhiêu đối với bá gia mà phải làm khó nó như vậy?"

Lúc Vân Túc biết Tô Uyển Nhi lặng lẽ đem tên Vân Thanh đưa cho Tô quý phi, thành công thúc đẩy việc hôn nhân này, sau đó Vân Túc liền tìm ả phát tiết.

Tuy rằng Vân Thanh không được nuôi dưỡng bên cạnh hắn ta, không thân thiết với người cha này, nhưng đứa con trai này thông tuệ mọi mặt cũng làm hắn nở mày nở mặt.

Hắn ta đã sớm đáp ứng với Tô Uyển Nhi đem chi vị thế tử cấp cho Vân Hàm, nhưng muốn thực hiện mục đích này còn rất nhiều phương pháp khác, hắn vạn phần không nghĩ tới Tô Uyển Nhi leo lên đầu hắn đem Vân Thanh gả ra ngoài.

Chiêu này thật sự âm độc, trực tiếp chặt đứt đường lui của Vân Thanh. Vào hậu trạch, nào còn tư cách tranh tước vị?

Hai người cãi nhau một trận, nhưng hôn sự đã thành, hắn ta cũng cảm thấy vì Vân Thanh mà đắc tội Tô quý phi thì thật không đáng, chỉ là chung quy chưa thể nguôi giận, đã nhiều ngày mang sắc mặt xấu đối với Tô Uyển Nhi.

Tô Uyển Nhi lại không sợ hắn ta, ỷ vào Tô gia lớn mạnh, ả cũng không cần nhìn sắc mặt Vân Túc, dù ở trước mặt hạ nhân cũng dám làm trò, cãi nhau với hắn.

Nghe Tô Uyển Nhi nói như vậy, Vân Túc nổi giận trong lòng, Vân Hàm đã mười bốn tuổi, đến tú tài cũng thi không đậu, so với Vân Thanh kinh tài tuyệt diễm càng có vẻ chênh lệch như khoảng cách trời với đất. Tô Uyển Nhi lại còn có thể không nói lý, càn quấy. Hắn ta đang muốn phát hỏa, lại bị quản gia thấp giọng nhắc nhở một câu.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ đã dừng trước ngõ nhỏ, đúng là xe ngựa của Thụy Vương phủ.

Vân Túc hít sâu một hơi, thay bằng gương mặt tươi cười, quay đầu đi lên đón.

Hạ Trì dẫn đầu xuống xe ngựa, Vân Túc suất lĩnh cùng mọi người hành lễ.

"Cung nghênh Vương gia, Vương phi."

Vân Thanh đỡ Nguyên Bảo công công và hạ nhân ở dưới xe, nhìn Vân Túc, người này ngày xưa từng uy hϊếp y, giờ đang quỳ xuống hành lễ trước mặt y. Y bất biến, lặng lẽ đi tới bên cạnh Hạ Trì.

Vân Túc cứng đờ, hắn ta cố ý làm chậm động tác, vốn định đợi Vân Thanh tới đỡ hắn, để hắn miễn quỳ lễ. Cuối cùng, lão tử phải quỳ trước nhi tử, thật sự không quá đẹp mặt.

Nhưng Vân Thanh một chút cũng không có ý tứ này.

Trong lòng càng biết không thể trông cậy vào Thụy Vương, Vân Túc cắn chặt răng, vững chắc mà quỳ xuống.

Sau khi hành lễ xong, Vân Túc sửa sang lại biểu cảm cho tốt, lại nhiệt tình mời hai người vào cửa.

Đi vào sảnh chính, Tô Uyển Nhi có chút xấu hổ mà nói với Hạ Trì: "Vương gia, thϊếp thân đã nhiều ngày nhớ thương Vương phi, có thể để Vương phi bồi thϊếp thân đến hậu viện trò chuyện được không?"

Hạ Trì nhìn về phía Vân Thanh, trước đây Vân Thanh lúc nào cũng cho người ta cảm giác ôn hòa dễ thân cận, nhưng sau khi trở về bá phủ cả người đột nhiên trở nên lạnh lùng. Hạ Trì nhớ đến tình báo của ám vệ, khó tránh khỏi làm người hoài nghi y đang cố ý diễn trò.

Hạ Trì sao cũng được gật gật đầu, sau khi Vân Thanh hành lễ liền đi theo Tô Uyển Nhi rời sảnh chính.

Hạ Trì nhìn bóng dáng Vân Thanh, trong mắt như suy tư điều gì.



Tới viện của Tô Uyển Nhi, ả liền cho hạ nhân lui xuống, chỉ chừa lại một lão ma ma bên người.

Bên người Vân Thanh mang theo hai nha hoàn của hồi môn kia, Tô Uyển Nhi lại như nhìn không thấy hai người họ.

Trên mặt ả mang theo nụ cười từ ái, phảng phất thật giống mẫu thân quan tâm nhi tử.

"Thanh Nhi, Vương gia đối đãi với ngươi có tốt không?

Vân Thanh nhàn nhạt nói: "Cảm ơn phu nhân đã quan tâm, Vương gia đối đãi với ta cực tốt."

Tô Uyển Nhi sửng sốt, thực mau đã phản ứng lại, nhéo khăn tay điểm điểm khóe mắt: "Thanh Nhi ngươi không cần gạt ta, tính tình Vương gia tàn bạo, ngươi lại là nam tử, không được Vương gia yêu thích là bình thường, ngươi không cần sợ ta lo lắng mà nói dối che giấu sự tình, ai, Thanh Nhi số khổ của ta..."

Không đợi Vân Thanh nói tiếp, hai thị nữ liền quỳ xuống khóc ròng nói: "Phu nhân, Vương gia đến nay còn chưa cùng đại thiếu gia viên phòng, đại thiếu gia mệnh khổ quá a... Bọn nô tỳ nhìn mà sinh khổ sở trong lòng."

Vân Thanh dựa lưng vào ghế, khóe miệng gợi lên một chút, dù bận vẫn ung dung mà nhìn trò hay trước mắt này.
« Chương TrướcChương Tiếp »