Chương 37: Kế hoạch

"Thống lĩnh, tin của Vương gia."

Từ Cửu tiếp nhận thư, vội vàng nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng hạ lệnh: "Bảo bọn A Kỳ quay lại ngay lập tức, mọi người còn lại thu dọn hành lý, tiêu hủy hành tung, chuẩn bị quay về Phong Ninh."

"Vâng!"

Bọn họ có tổng cộng 50 người, chia ra tiêu diệt trại thổ phỉ trên đường về chỉ có khoảng hai ba mươi người, không cần huy động tất cả mọi người để tiêu diệt. Từ Cửu hạ lệnh cho mọi người chiếm cứ một cứ điểm tạm thời, từng nhóm cử người ra ngoài.

Cho đến khi đi vào Phàn Vân sơn gần đây, họ mới bắt đầu cẩn thận đề phòng. Trong thư Vương gia đã nhắc nhở họ cẩn thận Long Hổ Bang, quả nhiên, họ mới đi được một nửa, liền bị người vây quanh.

Đạo tặc dẫn đầu nhìn xe đẩy tay của bọn họ chất đầy, trong mắt lộ ra ánh mắt tham lam.

"Các vị, đại đương gia Long Hổ Bang chúng ta gần đây mới định lại quy củ, bất kể là ai, đi qua Phàn Vân sơn đều phải nộp một khoản tiền mua lộ."

Gã dừng một chút: "Chúng ta thu cũng không nhiều lắm, để lại một xe hàng hóa là được, rồi tiếp tục đi đi."

Gã nói đương nhiên như vậy, tựa hồ chỉ cướp một xe đã là thủ hạ lưu tình lắm rồi.

Từ Cửu cười lạnh nói: "Ngươi thì tính là cái gì? Toàn bộ Ninh Châu đều là của Vương gia nhà ta, dựa vào cái gì nộp tiền mua đường cho ngươi?"

Nói xong không đợi đối phương phản ứng, Từ Cửu liền ra lệnh một tiếng, trừ bỏ những người ở lại bảo vệ xe ngựa, những thị vệ còn lại đều xông ra ngoài, trong nháy mắt nhập vào đám thổ phỉ.

Thổ phỉ dẫn đầu là tứ đương gia Long Hổ Bang, gã đi khắp nơi lừa gạt mọi người giao hàng hóa ra, vạn lần không thể đoán được đối phương lại phản ứng như vậy.

Nói động thủ liền động thủ, so với bọn đám cướp bọn chúng còn giống cướp hơn.

Đầu tiên gã bị Từ Cửu nói đến choáng váng, thấy bọn họ hung hăng xông tới như vậy, thật sự bị dọa sợ. Sau khi phản ứng lại liền tức giận nói: "Tốt, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu đã như vậy, thì để toàn bộ đồ vật lại đi! Các huynh đệ, lên cho ta!"

Gã dẫn theo người nhiều gấp ba đối phương, không muốn đánh cũng là bởi vì không muốn tổn thất nhân lực, đúng là bọn chúng sợ Thụy Vương phủ đó, không được sao?

Nhưng gã rất nhanh phát hiện mình đã sai rồi.

Đối phương tuy rằng tổng cộng cũng chỉ có khoảng bốn năm chục người, nhưng đối mặt với số lượng gấp ba của bọn chúng, vẫn không hề thua kém. Gã một bên suy nghĩ, đồ vật quan trọng gì mới đáng giá cho nhiều cao thủ hộ tống như vậy, một bên hối hận hôm nay mang theo ít người.

Gã cắn chặt răng, hô lên một tiếng về phía ngọn núi, trên ngọn núi lập tức có người đáp lại bằng tiếng dao.

Đây là phương thức truyền tin đặc biệt của chúng, Phàn Vân sơn núi rừng sâu thẳm, từ sườn núi đến đỉnh núi dọc theo đường đi đều có trạm gác. Thông qua trạm gác truyền tin từng bước một lên núi, cũng không mất nhiều thời gian, chỉ cần bọn họ có thể giữ chân những người này, trong trại rất nhanh sẽ phái người tới tiếp ứng.

Gã nhìn cái rương được xếp gọn gàng trên xe ngựa, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, nhận định thứ bọn họ hộ tống nhất định là bảo bối có giá trị vô cùng.

Mục tiêu của Từ Cửu vốn dĩ chính là mở ra một con đường để rút lui, thấy gã gọi người, lập tức dẫn theo thủ hạ ra tay nhanh hơn, mở ra một con đường máu, liền rời đi.

Tứ đương gia còn muốn sai người đi cản trở, lại bị Từ Cửu xoay người bắn một mũi tên trúng vào đùi, gã lập tức ngã xuống kêu la, đồng thời không quên lớn tiếng ra lệnh cho thủ hạ vây quanh gã, để tránh bị trúng tên thêm lần nữa.

Từ Cửu cũng đã dẫn người chạy trốn.

Khi Ngô Thiên Hổ dẫn theo người chạy đến, chỉ thấy một mảnh hỗn độn. Gã nhìn thấy thủ hạ của mình nằm bẹp dí trên mặt đất, có người bị thương đang kêu la, có người rõ ràng đã bị chặt đứt hơi thở, lập tức liền cau mày nhìn về phía tứ đương gia: "Lão tứ, đây là chuyện gì vậy?"

Tứ đương gia vốn đang không ngừng mắng Từ Cửu và đám người, nhìn thấy biểu hiện của Ngô Thiên Hổ, theo bản năng nhìn sang hai bên, đột nhiên liền đổ một thân mồ hôi lạnh —— tổn thất nhiều người như vậy, lại không cướp được gì, hơn nữa còn không bắt được một người nào.

Tứ đương gia luôn là người ủng hộ Ngô Thiên Hổ, từ khi Ngô Thiên Hổ còn chưa lên làm đại đương gia thì đã đi theo hắn, tất nhiên rất hiểu tính tình tàn bạo của Ngô Thiên Hổ. Gã ta suy nghĩ nhanh trong lòng, cúi đầu vẻ mặt hổ thẹn và hối hận mà đáp:

"Đại ca, Thụy Vương phủ lần này phái không ít người hộ tống, đệ đoán là đồ vật cực kỳ quý trọng. Tiểu đệ nghĩ sinh thần đại ca sắp tới rồi, vốn định khiến bọn họ lưu lại một xe, cấp hạ lễ mừng sinh nhật đại ca. Lại không đoán được bọn họ vậy mà trực tiếp đối đầu, động tay động chân với chúng ta. Lần này bọn người phái tới hộ tống võ công đều cao cường, chúng ta không chiếm được tiện nghi. Là ta ra đại ý, làm hại các huynh đệ bị thương, xin đại ca trừng phạt."

Ngô Thiên Hổ cả giận nói: "Phế vật!"

"Lần sau động thủ trước tiên phải thăm dò rõ ràng chi tiết, nếu lại phát sinh tình huống như hôm nay, ngươi liền đi theo các huynh đệ đi."

Tứ đương gia nhẹ nhàng thở phào trong lòng, vội vàng vâng dạ.

Ngô Thiên Hổ nhìn những thủ hạ đã mất đi hơi thở, sắc mặt âm u, xem ra hắn đã coi thường Thụy Vương, dù sao cũng là phiên vương, thủ hạ vẫn có một ít người hữu dụng.



Vân Thanh nhìn lên bàn tấu, khe khẽ thở dài.

Quả nhiên như họ đã dự đoán, sau khi Long Hổ Bang ra tay đầu tiên, một số trại thổ phỉ khác không muốn sống cũng bắt đầu bắt chước theo.

Sáu ngày trước, đoàn xe của Tiền phủ bị một đám thổ phỉ cướp bóc, ngay cả ngựa cũng không để lại, đám tôi tớ may mắn sống sót, đã đi hết bốn ngày mới trở về.

Bốn ngày trước, quan phủ vận chuyển gạo thóc và tiền công của công nhân đi chia lộ liền bị cướp.

Ngày hôm trước, một huyện thành khác, gạo thóc và tiền công của công nhân đi chia lộ cũng bị cướp.

......

Bởi vì sự tồn tại của những tên thổ phỉ này, các thương nhân phải đi buôn trong lo lắng, quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đoàn buôn Ninh Châu ngày càng ít, họ không thể không hành động.

Hiện tại, hậu quả xấu của việc này dần dần phản tác dụng trở lại với họ. Số tiền chúng có thể cướp được từ thương nhân ngày càng ít, một số bang cướp sớm đã không hài lòng với hiện trạng. Hiện tại có Long Hổ Sơn đi đầu, chúng giống như ngửi thấy mùi thịt tươi, cũng chuyển ánh mắt sang phía quan phủ.

Vừa lúc gần đây có công tác tu lộ, không ít phủ kho huyện thành sung túc trước nay chưa từng có. Đối với bọn chúng mà nói quả thực là một khối thịt mỡ ngon miệng. Trong thời gian ngắn ngủn vài ngày, đã truyền đến tin tức lương thực tu lộ ở ba huyện thành bị cướp.

Các huyện còn lại sau khi nghe thấy, lập tức đem việc phát tiền công ở địa phương dời đến huyện thành nội. Các bá tánh mỗi ngày vào thành lãnh tiền công tốn nhiều thời gian công sức. Rất nhiều địa phương không thể không đổi thành 5 ngày phát một lần hoặc 10 ngày phát một lần, tiến độ tu lộ cũng bị kéo chậm lại.

Dựa theo sự tình phát triển này, sợ là không lâu sau sẽ xảy ra thảm án thổ phỉ vào thành cướp bóc.

A Thư gõ cửa gọi Vân Thanh tỉnh lại: "Thiếu gia, Từ thống lĩnh dẫn người đã trở lại."

Từ Cửu dẫn dắt đoàn xe từ cửa sau vào vương phủ, hàng hóa họ vận chuyển được trực tiếp dọn vào nhà kho. Hạ nhân bình thường chỉ biết đó là đồ vật mà Vương phi chọn mua, cũng không biết bên trong cụ thể là gì.

Vân Thanh đứng trong nhà kho, tùy tay mở ra một cái rương, bên trong lại là tang bạc tang vật bị "Ác Quỷ Bang" nuốt vào.

Vân Thanh mở một chỗ để giữ những thứ vàng bạc này. Hiện tại tin tức diệt phỉ không thể nói cho người ngoài biết, chờ thổ phỉ bị tiêu diệt, lúc đó mới có thể công khai tin tức, y sẽ đem những thứ tang vật này về kho phủ Ninh Châu.

Vân Thanh mở danh sách ra, cẩn thận lật xem. Hạ Trì đã từng trải bản đồ ra, đánh dấu chi chít trên đó, đều là những đỉnh núi và địa bàn bị thổ phỉ chiếm cứ trên đại địa Ninh Châu.

Vân Thanh đối chiếu danh sách của Từ Cửu, tháo một phần đánh dấu trên bản đồ xuống. Có thể nhìn ra rằng trên toàn bộ bản đồ, những phỉ trại chi chít vẫn còn nhiều như cũ, giống như đỉa hút máu ở khắp nơi, làm toàn bộ Ninh Châu tan nát.

Hạ Trì nhanh chóng tính số trại còn lại, trừ đi những phỉ bang đã bị Từ Cửu và đồng bọn tiêu diệt trong mấy ngày qua, tổng cộng còn có 86 trại thổ phỉ lớn nhỏ.

Trong đó trừ bỏ hai trại thổ phỉ quy mô lớn, còn lại đều là những tiểu phỉ bang quy mô dưới trăm người.

Thổ phỉ Ninh Châu khó có thể tiêu diệt, một nguyên nhân là vì binh lực không đủ. Còn có một nguyên nhân nữa là vì, khi chúng phỉ nghe được tin tức không chọn đối đầu mà trốn vào núi rừng, khiến cho binh lính diệt phỉ không thể nào hạ tay.

Nhưng đây chỉ là đối với tiểu phỉ trại, bọn chúng tích lũy vốn không tính là nhiều, muốn chạy vào sâu trong núi cũng không có nhiều nhớ mong, nhưng đại phỉ trại thì lại khác.

Một trại thổ phỉ lớn có hàng trăm hàng ngàn người, trong trại có rất nhiều nhà cửa, thậm chí còn khai khẩn ruộng đồng. Nếu không phải tình huống vô cùng nguy cấp, chúng sẽ không bỏ lại cơ nghiệp của mình mà chạy trốn.

Vì vậy, để tránh cho thổ phỉ ở Ninh Châu giống như cỏ dại không bao giờ tàn lụi. Từ khi bắt đầu lập kế hoạch, Hạ Trì đã định nhân lúc chúng chưa chuẩn bị đem tiểu phỉ bang một lưới bắt hết, rồi từ từ đối phó với đại phỉ trại.

Từ Cửu mang thị vệ ra ngoài thành lập Ác Quỷ Bang, tổng cộng có 50 người. Bọn họ võ nghệ cao cường, trong hai tháng qua kinh nghiệm đối phó với thổ phỉ vô cùng phong phú. Hạ Trì tính toán cho mỗi người dẫn một đội ngũ, đối phó với các bang thổ phỉ còn lại. Trong đội ngũ, cho người phân tán, chạy đến phụ cận trại thổ phỉ mai phục. Sau đó toàn bộ đội ngũ sẽ khởi xướng công kích ở thời gian đã định, không cho thổ phỉ phản ứng kịp thời.

Mỗi bang thổ phỉ đều có địa bàn nhất định, không dễ dàng vượt qua ranh giới. Điều này cũng giúp ích cho Hạ Trì, sau khi tiêu diệt một bang thổ phỉ, tin tức sẽ không lan truyền nhanh chóng. Vì vậy, họ chỉ cần ra tay trước khi tin tức đến một bang thổ phỉ khác, một đội ngũ đối phó hai bang thổ phỉ cũng không thành vấn đề.

Trước đây binh lực không đủ, mấy tháng nay Hạ Trì vẫn luôn bí mật chiêu binh. Sau bốn tháng mở rộng, binh lực của đại doanh Ninh Châu hiện tại đã gần 3000 người. Ngay cả khi chia thành tiểu đội, cũng đủ để sử dụng số lượng quân tương đương để đối kháng với thổ phỉ.

Thổ phỉ phần lớn không có võ nghệ, các tướng sĩ đã trải qua huấn luyện, thân thủ đương nhiên so với chúng càng mạnh. Chỉ là bọn họ hiện tại chưa trải qua huyết chiến, không có thực chiến, khí thế có lẽ yếu một chút. Vì nguyên nhân đó mới yêu cầu thân vệ có kinh nghiệm phong phú chỉ huy áp trận. Lần hành động này là diệt phỉ, cũng là luyện binh.

Việc này không nên chậm trễ, Hạ Trì lập tức đối chiếu bản đồ bắt đầu lập kế hoạch tiêu diệt thổ phỉ. Từ Cửu căn cứ theo năng lực của thuộc hạ, phân phối thân vệ phụ trách mỗi trại thổ phỉ. Đại bộ phận tiểu đội đều chỉ phụ trách một bang thổ phỉ, số còn lại do Hạ Trì, Từ Cửu cùng mấy thủ hạ đắc lực dẫn dắt, phụ trách tiêu diệt hai hoặc số nhiều trại thổ phỉ hơn.

Vân Thanh ở một bên đang tính toán danh sách mà Từ Cửu vừa giao cho y. Trong lúc bận rộn, y ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người bên cạnh.

Hạ Trì nói chuyện không nhiều lắm, nhưng lại rất sắc sảo, suy nghĩ của hắn rất tuyệt vời. Ngay cả Từ Cửu, người luôn đi theo hắn, cũng thỉnh thoảng lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thán. Hạ Trì mang vẻ mặt nghiêm túc và chắc chắn, khi trút bỏ ngụy trang rời khỏi kinh thành, thái độ trở về dáng vẻ kiêu ngạo, bất cần đời, cùng vẻ đáng tin cậy, khiến người ta không nhịn được mà đi theo.

Hắn vốn nên như vậy.

Hạ Trì cũng không mất quá nhiều thời gian liền lập xong lộ trình, Từ Cửu cũng phân phối xong thuộc hạ. Trên bản đồ mỗi cái đánh dấu đều thêm một cái tên, rất nhiều, chỉ có hai cái đánh dấu ở nam bộ cùng Phàn Vân Sơn bị bỏ qua.

Hạ Trì không hề trì hoãn, sau khi chào hỏi Vân Thanh, liền dẫn theo Từ Cửu trở về đại doanh, hạ lệnh cho Liễu Toàn phối hợp với Từ Cửu tiến hành phân chia tiểu đội, rồi truyền lệnh cho quan áp tải vào doanh trại, phân phó chuẩn bị lương khô cho mọi người đi ra ngoài.

Trong quân, tiếng chiêng tiếng trống vang lên, mọi người bắt đầu an bài. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tiểu đội xa nhất liền bắt đầu xuất phát một cách từ từ.



Hạ Trì phụ trách trại thổ phỉ xung quanh Phong Ninh Thành, thời gian xuất phát là muộn nhất. Trước khi đi, hắn trở về vương phủ, đem số thân vệ và quân lính còn lại toàn bộ giao lại cho Vân Thanh.

Lần này hành động, đại doanh Ninh Châu gần như là dốc toàn bộ lực lượng. Tuy nhiên, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phong Ninh không có binh lực canh gác, tin tức sẽ truyền ra ngoài. Thậm chí, nếu hành động tiêu diệt thổ phỉ của họ bị lộ ra ngoài, Long Hổ Bang sẽ làm gì thì khó có thể đoán được.

Hạ Trì muốn Vân Thanh trốn đi tránh mặt một thời gian, nhưng Vân Thanh lại nói: "Nếu ta vô cớ rời đi, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ, nói không chừng đến lúc đó toàn bộ hành động đều sẽ thất bại trong gang tấc vì ta. Ta ở lại mới là lựa chọn tốt nhất, nếu xảy ra điều gì bất thường, ta còn có thể giúp các ngươi che đậy một chút. Vương gia yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt Phong Ninh."

Hạ Trì im lặng một lúc, mới nói: "Ba ngày sau bổn vương sẽ trở về."

Vân Thanh mỉm cười thi lễ: "Mong Vương gia chiến thắng trở về."

Hạ Trì nhìn Vân Thanh cười, trong mắt phản chiếu ra hình ảnh nhỏ bé của chính mình, khi đỡ y đứng dậy thì lặng lẽ cầm một sợi tóc rũ ở khuỷu tay y, thấp giọng dặn dò nói: "Cần phải bảo vệ tốt bản thân."

Vân Thanh ánh mắt hơi động, nghiêm túc đáp ứng: "Được."