Mười sáu tháng tám, trời còn chưa sáng, Vương gia thôn cũng đã tỉnh dậy. Các gia đình lần lượt có người mở cửa ra ngoài, chậm rãi tụ tập đến cửa thôn trên đường lớn.
Mặt các thôn dân này, da đều bị nẻ và tối đen do làm việc ngoài trời quanh năm suốt tháng, tựa như mỗi một đường nét đều đang kể rõ cuộc sống gian khổ. Dưới ánh mặt trời mờ mịt, họ trầm mặc, trên mặt mang theo vẻ khổ sở.
"Đại Tráng ca, có thể cho ta mượn một chút lương không? Đại Mao thật sự đói đến không chịu được, tối hôm qua đã khóc cả đêm."
Giọng Xuyên Tử khô khốc, do dự rồi mở miệng. Hắn biết mọi người trong nhà đều không đủ ăn, nhưng hắn thật sự là không có biện pháp. Người lớn có thể đào rau dại ăn tạm chấp nhận đối phó, tiểu oa nhi lại không được, Đại Mao nhà hắn còn bé như vậy, làm sao chịu nổi.
Hán tửu bị gọi là Đại Tráng tầm 30 tuổi, hắn ta thở dài thật sâu, trên mặt là bất đắc dĩ, đồng tình xen lẫn là phẫn nộ.
"Tối nay ta bảo tẩu tử ngươi mang một ít gạo tạp qua cho nhà ngươi ăn vài ngày. Cũng không có cách nào, quân thổ phỉ gϊếŧ người như điên, năm nay giống như điên rồi, nhà ta cũng không thể giấu được ít lương."
"Ai, cảm ơn Đại Tráng ca! Ngươi yên tâm, ta nhận được tiền công liền trả lại ngươi."
Họ đều hưởng ứng lệnh triệu tập đi tu lộ, thôn trưởng nói, tiền công năm văn một ngày, năm văn tiền có thể mua một cân gạo tạp, ăn tiết kiệm có thể ăn một ngày rưỡi, chờ hắn nhận được tiền công, trong nhà lại có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Vương Đại Tráng như già hơn một chút, cũng không lạc quan giống hắn như vậy, chỉ thấp giọng nói câu: "Hy vọng thật sự có thể phát tiền đúng hạn thì tốt rồi."
Sau khi chuẩn bị gần nửa tháng, vào ngày mười sáu tháng tám, con đường xi măng từ thành Phong Ninh đến huyện Vu Hoa chính thức khởi công.
Người dân từ các thôn được chọn làm, đại khái được chia làm hai nhóm, một nhóm phụ trách sản xuất xi măng, một nhóm phụ trách tu sửa đường.
Viên Tử Nghị và những người mới đạt tuyển chọn được Vân Thanh đưa đến nông trang vùng ngoại ô. Sau khi biết về xi măng thần kỳ, họ cuối cùng cũng hiểu vì sao Vân Thanh muốn kiên trì thuyết phục họ tu lộ.
Họ đều vô cùng kích động. Con đường như vậy nếu được tu sửa ra nhất định là công tích vô cùng to lớn, có thể tham gia vào công trình vĩ đại như vậy, đủ để khiến người ta nhiệt huyết trào dâng.
Mấy người rất nhiệt tình, thời gian tuy rằng gấp gáp, nhưng họ vẫn cố gắng hoàn thành công tác chuẩn bị. Sau khi phân công đội ngũ và công việc cho các thôn dân vào buổi sáng ngày đầu tiên. Các thôn dân dưới sự chỉ huy của quản sự đã nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Các thôn dân được phân đi sản xuất xi măng không hiểu nguyên nhân, không hiểu tại sao nói là tu lộ lại bắt họ đi khai thác đá, xây lò. Các thôn dân thật thà, bảo làm gì thì làm cái đó, không dám hỏi thêm một câu nào.
Khi tan tầm, quản sự hô to cho mọi người đi lãnh tiền công.
"... Có thể lựa chọn lãnh tiền xu, cũng có thể lựa chọn lãnh lương thực, các đội trưởng thu thập lại ý nguyện của mỗi người trong đội, sau đó đến chỗ Lâm đại nhân để lãnh tiền công cả đội."
Các thôn dân đầu tiên là không dám tin tưởng, ngay sau đó rất nhanh liền lộ ra biểu hiện kinh hỉ.
Lần này nha môn không chỉ có không có khất nợ tiền công hoặc là chống chế không cho, mà mỗi ngày làm xong đều phát lương cho họ. Trên mặt mọi người đều vui vẻ tươi cười, vây đến bên người đội trưởng mồm năm miệng mười mà nói mình muốn cái gì.
"Đại Tráng ca, ta muốn lương thực!"
"Đại tráng, hôm nay ta muốn đồng tiền!"
"Hổ Tử, đại bá muốn lương thực, về sau đều là lương thực, nhớ kỹ chưa?"
...
Lâm Cẩn dựng một cái lều ở ven đường, đặt một cái bàn, phụ trách ghi chép và phát tiền công. Bên cạnh có hai nha dịch đang duy trì trật tự và hỗ trợ phát tiền. Phần lớn người dân đều lựa chọn gạo và mì. May mắn là họ đã đoán trước được tình huống này, chuẩn bị lương thực đầy đủ, nên không có xảy ra tình trạng thiếu lương thực.
Lâm Cẩn nhìn thấy các thôn dân trên mặt vui sướиɠ tươi cười từ nội tâm, trong lòng cảm thấy xúc động. Cha mẹ hắn cũng là nông dân, hắn tất nhiên biết cuộc sống của họ rất khó khăn. Đối với một số người, những lương thực này chính là lương thực cứu mạng.
Mệnh lệnh của Vương phi nhìn thì có vẻ kỳ lạ, lại thêm phiền toái, nhưng nếu đến đây nhìn thấy những nụ cười trên mặt những người dân này, thì có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Vương Đại Tráng đưa một túi ngũ cốc nhỏ cho Xuyên Tử. Ngày thường là một người đàn ông trầm ổn, nhưng lúc này hắn ta lại nở nụ cười rạng rỡ.
"Cầm đi, Xuyên Tử, Đại Mao bé nhỏ của chúng ta có cơm nước để ăn rồi."
Hai tay Xuyên Tử run rẩy cầm lấy lương thực, lập tức không nhịn được mà khóc.
Đại Mao cùng nhà họ nhất định có thể sống qua mùa đông này.
—
"Hu ——"
Hạ Trì xuống ngựa, ném cương ngựa cho gã sai vặt ở cổng, lập tức bước vào phủ.
Do công việc ở doanh trại bận rộn, mấy ngày nay hắn vì tiết kiệm thời gian nên đều ở lại quân doanh, đã nhiều ngày không về phủ.
Đêm đã khuya, Hạ Trì trở về từ doanh trại, trong đầu hắn vẫn toàn là tin tức từ phủ truyền đến trong ngày hôm nay. Hắn suy nghĩ trái phải, cuối cùng vẫn quyết định quay trở về phủ.
Nguyên Phúc công công vội vàng ra đón, thấy Hạ Trì không quay về chủ viện, mà lại đi thẳng đến Mộng Khê Đường, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Hạ Trì giơ tay ngăn cản hành động hành lễ của hạ nhân, bước vào sân. Không ngoài dự đoán, thư phòng vẫn sáng đèn. Hình bóng của người mà hắn đã treo trong lòng mình thời gian gần đây, vẫn ngồi bên án thư bận rộn.
A Thư đang canh giữ ở cửa thư phòng, đang ngồi dựa vào khung cửa ngủ gật. Có lẽ là trong lúc ngủ mơ cũng nhận ra được không khí không đúng. Cậu chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Vương gia nhiều ngày không thấy đang đứng ở trong viện, nhất thời bị dọa tỉnh: "Vương...... Vương gia."
Hạ Trì gật gật đầu, tiến lên đẩy cửa vào thư phòng.
Vừa lúc đối diện với Vân Thanh đang giương mắt nhìn lại.
Vân Thanh có chút kinh ngạc: "Vương gia không phải ở quân doanh sao?"
Hạ Trì đáp: "Có việc liền trở lại."
Vân Thanh nghĩ đến buổi chiều nhận được thư tín: "Ta còn chưa kịp hỏi Vương gia, sao lại cho ta chìa khóa nhà kho, trước đó Nguyên Phúc công công không phải đã cho rồi sao?"
Hạ Trì nói một cách thuận miệng: "Nhà kho của Vương phủ cần phải chia công bằng, Vương phi cần dùng tiền địa phương nhiều, đây là chìa khóa kho vương tư của ta, Vương phi tùy ý lấy dùng, không cần ngại."
Không đợi Vân Thanh phản bác, hắn liền vờ như tùy ý hỏi: "Nghe nói đã nhiều ngày Lâm Cẩn đều lưu tại phủ nghị sự, Vương phi coi trọng hắn như thế sao?"
Hạ Trì chuyển ánh mắt nhìn thư phòng mới thêm một bàn sách mới, ánh mắt như muốn xuyên thủng nó. Hắn quay lưng về phía Vân Thanh, cho nên y không thể nhìn thấy biểu hiện của hắn.
Vân Thanh trả lời: "Hắn rất có thiên phú về tính toán, đầu óc rất linh hoạt, tự nghiên cứu không ít sách toán, rất hữu ích."
Hạ Trì vừa định mở miệng, Vân Thanh liền tiếp tục nói: "Đã nhiều ngày qua ta cùng Lâm Cẩn đã tính toán xong yêu cầu chi phí để tiếp tục tu lộ cho toàn Ninh Châu, thỉnh Vương gia xem."
Vân Thanh từ đống giấy Tuyên Thành phủ kín trên bàn tìm ra một tờ dùng bút son viết kết quả trên giấy, đưa cho Hạ Trì: "Hôm nay mới vừa tính xong, đại khái tốn tầm này đó."
Hạ Trì thấy Vân Thanh nói chuyện chính sự, nuốt nước bọt, tiếp nhận giấy tờ, nhìn kỹ. Theo dự tính bên trong, ước tính được mức độ chi phí tu sửa đường bùn lộ cho Ninh Châu so với phủ kho hiện tại, quả thực là một số tiền lớn.
Năm nay thuế bạc đã được thu lên đây, trừ một phần phát cho phủ kho, còn lại đều sẽ nộp lên Thụy Vương phủ.
Tiền bạc trong kho địa phương chủ yếu được dùng để phát bổng lộc cho quan lại, xây dựng châu huyện và cứu tế nạn dân khi xảy ra thiên tai. Công trình tu lộ cũng nằm trong số đó. Tuy nhiên, Ninh Châu hàng năm bị nạn cướp bóc, dân chúng thu nhập thê thảm, thuế bạc không nhiều, kho bạc tất nhiên không nhiều.
Số tiền trong kho bạc, hai người đều biết rõ trong lòng. Nếu phải dùng để tu lộ, sẽ không ít. Nếu không lúc ấy các thần tử cũng sẽ không xôn xao cho rằng Vân Thanh muốn chinh lao dịch.
Hạ Trì nhanh chóng nhìn qua một lượt, sau đó nhìn chăm chú vào Vân Thanh nói: "Vương phi không cần chối từ, tu lộ tiêu phí rất lớn, kho vương phủ cùng tư khố bổn vương, Vương phi đều có thể tùy ý lấy dùng, chút của cải này, vẫn là có thể cung cấp được."
Vân Thanh cười khen: "Vương gia thật đúng là yêu dân như con."
"Bất quá tạm thời không cần dùng những thứ này, đại doanh Ninh Châu bên kia cũng là một cái động không đáy, kho vương phủ tốt nhất nên cung cấp cho nơi đấy. Bạc tu lộ, ta có biện pháp khác."
Hạ Trì bị lời tâng bốc "yêu dân như con" làm cho hoảng hốt, khi Vân Thanh đưa danh sách cho hắn, hắn thậm chí còn chưa kịp bình tĩnh lại. Nhưng rất nhanh đã cúi đầu nhìn, mày liền nhíu lại.
"Đây là mọt."
Vân Thanh nói: "Cùng với thổ phỉ ức hϊếp bá tánh, cho nên số tiền tu lộ cấp cho bá tánh, bọn họ cũng không được thoái thác."
—
Mỗi ngày đều có thể nhận được tiền công cùng ngày, các thôn dân có đủ sức mạnh, làm việc đến khí thế ngất trời. Tiến độ tu sửa đường xi măng so với dự tính còn nhanh hơn một chút.
Một tháng sau, đường xi măng từ Phong Ninh Thành đến Vu Hoa huyện chính thức hoàn công.
Sắc trời xám xịt, nhà cửa ở Phong Ninh Thành bị nước mưa làm ướt nhẹp, dấu vết cũ nát càng thêm rõ ràng.
Trên đường người đi đường thưa thớt, ngoài thành lại có một đám người cầm ô đứng trong mưa, tập trung ở một con đường màu xám trắng, nhìn về phía xa.
Hạ Trì cùng Vân Thanh đứng đầu, phía sau có người hầu cầm ô cho họ. Mưa thu lạnh lẽo, Vân Thanh mặc hơi ít, một trận gió thổi qua liền cảm thấy lông tơ sau cổ đều dựng lên. Y quay đầu định bảo người hầu lấy áo khoác, một chiếc áo choàng mang theo hơi ấm liền khoác lên trên người mình.
Vân Thanh quay đầu nhìn Hạ Trì, Hạ Trì vì động tác khoác áo choàng mà bước lên một bước đứng dưới ô của y. Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại, gần đến mức Vân Thanh có thể nhìn rõ ràng ánh mắt ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo của Hạ Trì lúc này tràn đầy quan tâm.
Vân Thanh cười cười, tự mình duỗi tay tiếp nhận áo choàng: "Tạ ơn Vương gia."
Hạ Trì thu tay lại, trong khoảnh khắc tay hai người chạm nhau, hắn cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Vân Thanh. Hạ Trì cúi đầu nhìn cặp tay xinh đẹp thon dài của Vân Thanh, rất muốn nắm lấy tay y để sưởi ấm, nhưng cuối cùng chỉ đành lặng lẽ rời ánh mắt đi.
Hạ Trì không lui về ô của mình nữa, hai người đứng sóng vai, cùng nhau nhìn về phía Vu Hoa huyện.
Xa xa, một chiếc xe ngựa lao về phía mọi người, tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã đến trước mặt mọi người.
"Hu ——"
Lái xe và nha dịch siết chặt cương ngựa, Viên Tử Nghị cũng nhảy xuống từ trong xe, bước nhanh đến trước mặt đám người của Vân Thanh.
Hắn mặc áo tơi, vẻ mặt có chút chật vật, nhưng lại không hề để ý. Gương mặt luôn trầm ổn của hắn hiện lên vẻ hưng phấn khó nén, vừa hành lễ vừa nói: "Tâu Vương gia Vương phi, từ đầu kia của Vu Hoa huyện lái xe kéo hàng hóa trở về, dùng thời gian so với trước đây đi quan đạo ước chừng ngắn lại ba mươi phút!"
"Hoắc ——"
Trong đám người lập tức náo nhiệt lên.
"Thật hay giả vậy?"
"Còn cần nói nữa sao? Xe ngựa vừa rồi chạy nhanh thế nào, ai cũng nhìn thấy, ta đoán tám chín phần mười là đúng rồi!"
"Trời ơi! Đường này thật quá tốt, trời mưa mà cũng không hề bị ảnh hưởng, đường này sao mà tu được vậy? Quá lợi hại."
...
Các bá tánh đã sớm vô cùng tò mò đối với con đường mới này, chỉ là lúc trước con đường chưa tu sửa xong luôn có người canh gác, họ cũng không dám tới gần.
Nghe được tin tức hôm nay muốn nghiệm công, họ đều gấp không chờ nổi mà đi theo tới xem náo nhiệt, vốn đang nghĩ trời mưa đường lầy lội, hôm nay nghiệm công là tự tìm phiền phức, ai ngờ kết quả trực tiếp kinh ngạc đến rớt cằm.
Con đường này không biết được tu sửa như thế nào, vừa cứng vừa bằng phẳng. Những con đường quan đạo thông thường mà họ đi, ngày mưa đều là một mảnh lầy lội. Nếu lỡ có sơ ý khiến bánh xe rơi xuống vũng bùn, thì chỉ biết "kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay". Nhưng con đường mới này lại hoàn toàn không có khuyết điểm như vậy, mọi người hưng phấn mà ríu rít, khiến cho bầu không khí âm u ngày mưa như được lan tỏa một tia vui mừng.
Các thần tử cũng kinh ngạc không kém các bá tánh, họ đều coi Vân Thanh như kẻ tiểu nhân nịnh thần dựa vào sự sủng ái của Hạ Trì mà coi thường chính sự. Họ cho rằng y tự đại lại ngu xuẩn, mới có thể làm ra chuyện trùng tu tân lộ như vậy, nhưng hiện tại kết quả lại khiến họ bị vả mặt đến mức cảm thấy xấu hổ.
Các thần tử đã xem xét lâu dài hơn các bá tánh, đương nhiên hiểu rõ một con đường như vậy có ý nghĩa gì, có năng lực tu ra một con đường chưa từng thấy trước đây, có quyết tâm chịu đựng áp lực từ khắp nơi để tu sửa con đường đó, họ đều đã xem thường Vân Thanh.
Vứt bỏ thân phận nam vương phi, năng lực của y cũng khiến người ta phải thán phục.
Vân Thanh cười nói: "Mọi người đều vất vả rồi. Từ hôm nay, đường xi măng từ Phong Ninh Thành đến Vu Hoa huyện chính thức thông hành."
Mọi người đồng loạt hoan hô, thấy quan binh canh giữ ở giao lộ theo ý của Vân Thanh mà mở đường, họ xô đẩy nhau mà đi trên con đường mới. Các bá tánh đầy mặt lạ lẫm lại cẩn thận bước lên con đường xi măng màu xám.
"Thật là tuyệt vời, con đường này sợ rằng so với đường đất còn muốn bằng phẳng hơn!"
"Chiều nay ta sẽ lái xe đi Vu Hoa huyện thử, có ai đi cùng không?"
"Lão Trương, cho ta một chỗ!"
"Còn có ta!"
"......"
Các thôn dân đã tu sửa con đường đứng ở phía sau với vẻ mặt kiêu ngạo. Họ đã tu ra con đường tốt đẹp như vậy đấy, nhìn thấy mọi người kinh ngạc cảm thán, lại càng cảm thấy rất tự hào.
Bọn họ nhìn về phía Vân Thanh đang đứng ở phía trước. Mỗi lần đi lãnh tiền công, họ đều cảm ơn Lâm đại nhân. Nhưng Lâm đại nhân đều sẽ nói với họ rằng, đây là do Vương phi chỉ đạo họ tu sửa con đường. Hơn nữa tiền công mỗi ngày cũng là do Vương phi ra lệnh. Người bọn họ nên khắc ghi ân tình chính là Vương phi.
Không biết ai đã bắt đầu, các thôn dân quỳ thành một hàng, sôi nổi hướng Vân Thanh vái lạy.
"Cảm ơn Vương phi!" Một hán tử cất tiếng hô to, những thôn dân còn lại liền đồng thanh hô theo.
Tiếng hô vang vọng khắp không trung, khiến những bá tánh hưng phấn, còn chúng thần thì trầm mặc xuống.
Các thần tử nhìn bóng dáng Vân Thanh ở phía trước, trong số họ có người đã làm quan mấy chục năm, nhưng không ai từng làm được một việc gì khiến bá tánh ca tụng như vậy. Từ khi nào? Khi họ vừa mặc vào quan phục, đội lên mũ quan, có lẽ họ cũng từng có chí khí như vậy, nhưng trong sự hỗn loạn ngày qua ngày càng lớn, chí khí ấy sớm đã tiêu tan gần hết, chỉ còn lại một thân lươn lẹo.
Có người hổ thẹn tự xét lại, cũng có người bị sự ủng hộ tự khích lệ mình. Cũng có người, trong lòng dấy lên bất an, đồng thời, lặng lẽ ghi nhớ tất cả chuyện này.
Bọn họ bị nam Vương phi này bỏ quá xa.