Mấy ngày sau, Vân Thanh đều lưu tại thư phòng chủ viện xem hồ sơ, mà Hạ Trì lại ngày ngày đích thân tới đại doanh Ninh Châu.
Chức quan tối cao như Lưu đô úy bị phạt không thể làm chủ sự. Hai vị doanh tá dưới đô úy, trong đó một vị là người đã nói năng lỗ mãng với Hạ Trì, cũng bị đánh 50 trượng không thể dậy nổi.
Vị doanh tá còn lại tên là Liễu Toàn, ông ta không dám khinh thường chút nào, vào lúc ban đêm liền đem quân lệnh của Hạ Trì truyền đạt cho tất cả tướng sĩ.
Trong quân, mười người vì một trướng, mười trướng vì một kỳ, mười kỳ vì một doanh. Tướng sĩ đại doanh Ninh Châu không đủ ngàn người, tổng cộng chỉ có chín kỳ, nhưng đại bộ phận bị Hạ Trì xử trí theo quân pháp đều là kỳ tổng, kỳ tá, cùng với một ít thượng quan quan hệ không tồi với trướng đầu.
Liễu doanh tá rất là đau đầu, vì để quân lệnh của Hạ Trì có thể được thực hiện thuận lợi, ông ta không thể không tạm thời chọn ra đại kỳ tổng để quản lý kỳ hạ sĩ cho tốt. Những tiểu đầu lĩnh được cử ra từ trong trướng dưỡng thương rất là bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì khác được.
Ngày hôm sau, khi Hạ Trì mang theo thân binh đến đại doanh, hắn liền thấy Liễu doanh tá đã tổ chức các tướng sĩ bắt đầu huấn luyện. Sắc mặt rốt cuộc cũng đẹp lên vài phần, cuối cùng cũng còn một vài người có thể sử dụng được.
Chỉ là các tướng sĩ tuy rằng nghiêm túc huấn luyện, nhưng động tác xiêu xiêu vẹo vẹo, thảm không nỡ nhìn, nhìn xem chỗ nào giống quân chính quy của triều đình chứ?
Thấy Hạ Trì đến, Liễu Toàn vội vàng tiến lên hành lễ, Hạ Trì nói: "Trong quân không có giáo đầu sao? Sao lại dạy thành ra như vậy?"
Trên mặt Liễu Toàn có chút khó xử, lại không dám lừa gạt Hạ Trì: "Lúc trước trong doanh đều do Lưu đô úy huấn luyện võ nghệ, các tướng sĩ không được luyện tập nhiều, có lẽ là do mới lạ."
Ông thấp thỏm khom người ôm quyền, chờ Hạ Trì xử phạt. Dù sao vết xe đổ ở ngay trước mắt ngày hôm qua, Hạ Trì nghiêm khắc, sợ là sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Hạ Trì lại chỉ cười lạnh một tiếng: "Đúng là phế vật." Liền cho thủ hạ thân binh tiến lên dạy dỗ.
Liễu Toàn cân nhắc một chút lời nói của Hạ Trì, đem thân mình ép xuống càng thấp.
Hạ Trì nói: "Ngươi đi đi, nếu có vấn đề liên quan đến chủ trướng thì tìm bổn vương."
Liễu Toàn vội vàng đáp lại, khi nâng thân lên, chỉ thấy Thụy Vương, dáng người đĩnh bạt khó kiềm chế khí chất kiêu ngạo.
Liễu Toàn bừng tỉnh phát hiện, Thụy Vương điện hạ so với Lưu đô úy, không, so với đại bộ phận người trong đại doanh này càng giống một quân binh hơn.
Hạ Trì vào chủ trướng, cũng không nhàn rỗi, hắn đem tình báo các trại phỉ lớn mà Tiền Hữu Tài đưa tới, mang lại đây. Lúc này liền lấy ra đối chiếu với sa bàn trong trướng, cẩn thận nghiên cứu địa hình ở các vị trí trại tử, suy ra phương pháp đối chiến.
Như có đại Phật tọa trấn, các tướng sĩ càng không dám phân tâm, đều lấy thái độ nghiêm túc nhất ra, theo thân binh Hạ Trì học tập huấn luyện. Mấy ngày qua đi, cũng chậm rãi có chút bộ dáng.
Tiểu đầu lĩnh nằm ở trong trướng dưỡng thương lại càng ngày càng nôn nóng,
Bọn họ vốn đang cảm thấy may mắn mình không cần tham gia huấn luyện, mỗi ngày huấn luyện lâu như vậy chắc mệt chết, ai nguyện ý đi chứ? Nhưng dần dần, bọn họ phát hiện mình cùng các tướng sĩ khác chậm rãi trở nên không giống nhau.
Vốn dĩ võ nghệ bọn chúng đều kém, bọn họ đi theo Lưu đô úy học được vài chiêu, so với thuộc hạ tiểu binh tất nhiên là lợi hại hơn một ít. Nhưng sau mấy ngày nằm đây, họ lại hoảng sợ phát hiện thủ hạ tiểu binh chỉ khoa chân múa tay, mà các chiêu thức thoạt nhìn đều ra dáng ra hình hơn so với bọn họ. Việc huấn luyện thông thường dưới sự dẫn dắt của đại đầu lĩnh cũng tiến hành đâu vào đấy.
Bọn họ bỗng nhiên sinh ra một loại khủng hoảng biết mình sắp bị bỏ lại, giống như cái đại bản doanh này có bọn họ hay không đều không khác gì nhau, ưu thế nho nhỏ lúc trước e rằng không còn sót lại chút nào.
Nhận ra tình hình làm cho bọn họ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Chờ miệng vết thương kết vảy có thể hoạt động được, mấy người này liền gấp đến không chờ nổi mà trở về đội ngũ. Không chỉ không giống như lo lắng của Liễu Toàn đi quấy rối. Ngược lại thái độ khác thường, biểu hiện cũng cực kỳ tích cực.
Liễu Toàn thấy vậy, bị chuyện này dẫn dắt, ông ta còn nghĩ ra một cái biện pháp cho các tướng sĩ cạnh tranh thượng vị, bẩm báo cho Hạ Trì.
Hạ Trì xem xong, khiến cho hắn có chút phải lau mắt nhìn, võ nghệ chẳng ra gì, phương diện thống trị nhân thủ lại làm thập phần không tồi.
Hạ Trì gật đầu nói: "Có thể, ý tưởng thực không tồi, liền dựa theo ngươi nói mà làm đi."
Liễu Toàn vốn dĩ có chút thấp thỏm, sợ Thụy Vương trách cứ ông nhiều chuyện, không nghĩ tới thế mà được khen. Trong khoảng thời gian ngắn vui mừng khôn xiết, sau khi lui khỏi chủ trướng liền nhiệt tình gấp mười lần đi an bài.
Nhưng ở trong đại doanh lại có một chỗ không phù hợp với trạng thái tinh thần phấn chấn của toàn bộ đại doanh.
Lưu đô úy dựa trên giường, trên mặt tràn đầy oán độc.
Ông ta đầu tiên bị phạt 50 quân côn vì chiêu kỹ, sau đó lại bị phạt thêm 80 roi vì không thúc giục các tướng sĩ tuân thủ quân lệnh, tính ra ông ta là người bị thương nặng nhất trong toàn bộ đại doanh.
Ông ta vốn dĩ đang sống một cuộc sống an nhàn, nhưng Hạ Trì gần đây không chỉ ra oai phủ đầu với ông ta, còn đánh ông ta thành như vậy. Hơn nữa trực tiếp ban bố quân lệnh mới, không hề coi ông ta ra gì.
Nhìn thấy ngày lành của mình đã không còn, sự đau đớn về thể xác cùng sự sỉ nhục về tinh thần khiến ông ta ngày càng căm ghét Hạ Trì.
Tâm tư của ông ta lung lay, mấy ngày nay ông ta chú ý quan sát tình hình trong quân doanh, đối với vị Thụy Vương ăn chơi trác táng mà người ngoài đồn đại lại có chút suy đoán khác.
Lưu đô úy nhếch khóe miệng lên một nụ cười âm trầm.
"A, ngươi không cho ta sống tốt, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt."
—
Bên kia.
Hồ sơ của Ninh Châu thật sự quá nhiều, cho dù là Vân Thanh, một người có tốc độ đọc sách không giống người thường, cũng phải mất khoảng năm ngày mới xem xong hồ sơ mà các quan viên đưa tới.
Sau khi sắp xếp lại nội dung được ghi chép, Vân Thanh lại mất khoảng ba ngày để lập ra một phần quy hoạch phát triển ban đầu cho Ninh Châu.
Chỉ là y tạm thời không đưa cho Hạ Trì xem, bởi vì vấn đề cấp bách nhất cần giải quyết ở Ninh Châu vẫn là nạn trộm cắp. Kế hoạch của y cần phối hợp với kế hoạch diệt phỉ, vẫn cần phải sửa chữa.
Hạn 10 ngày đã đến, Tiền Hữu Tài đến vương phủ đưa cho y những tình báo mà các huyện lệnh khẩn cấp thu thập được từ các phỉ trại địa phương.
Vân Thanh cười nói: "Tiền đại nhân vất vả rồi."
Tiền Hữu Tài thấy Hạ Trì không có ở đây, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta thản nhiên hỏi một câu: "Thần vẫn không biết Vương gia muốn dùng những tình báo này để làm gì, chẳng lẽ là muốn diệt phỉ?"
Vân Thanh đầy mặt kinh ngạc: "Tiền đại nhân nói đùa, ngay cả quân triều đình đều xử lý không được, chúng ta nào có năng lực đó đâu? Vương gia chỉ là muốn tìm hiểu một chút tình hình đất phong thôi."
Tiền Hữu Tài gật gật đầu: "Thì ra là thế, vậy thần xin cáo lui, nếu Vương gia còn cần thêm thông tin gì, thần sẽ luôn sẵn sàng."
Tiền Hữu Tài rời đi, Vân Thanh trở về thư phòng.
Y mở thông tin mà Tiền Hữu Tài mang đến, sau đó lấy ra một phần thông tin khác do ám vệ tìm hiểu được, đối chiếu lại với nhau, lại phát hiện không ít thứ thú vị.
Buổi tối, Hạ Trì từ đại doanh quân đội Ninh Châu trở về, Vân Thanh cùng hắn ăn tối, sau đó đi thư phòng bàn bạc.
Vân Thanh đem thông tin mà Tiền Hữu Tài mang đến cùng thông tin của ám vệ đưa cho Hạ Trì. Số lượng ám vệ có hạn, chỉ kịp tìm hiểu được thông tin của một vài huyện thành liền kề với Phong Ninh Thành.
Vân Thanh dùng bút son để phê bình, nhìn qua liền có thể hiểu được ngay.
Như họ đã đoán, triều đình quả nhiên có người cấu kết với thổ phỉ. Kế hoạch diệt phỉ cần được cân nhắc kỹ lưỡng.
Hiện tại đã là trung tuần tháng 7, hoa màu trong đất sắp phải thu hoạch, thổ phỉ cũng sẽ sớm xuất hiện.
Tuy rằng những việc mà họ đã làm ở Chương huyện trước đó có tác dụng răn đe nhất định, nhưng chỉ có thể khiến thổ phỉ không dám đến trêu chọc họ. Có lẽ cũng có thể khiến chúng suy nghĩ lại tình hình khi làm những việc cực đoan như gϊếŧ người cướp bóc, nhưng tuyệt đối không thể khiến chúng không dám cướp lương.
Thổ phỉ dựa vào mùa thu hoạch, sau khi cướp bóc có thể tồn tại thêm một năm thậm chí vài năm, loại đe dọa nào cũng là vô dụng.
Hiện tại trên tay Hạ Trì không binh, đại doanh Ninh Châu người còn chưa thể trọng dụng. Chỉ bằng thân binh trên tay hắn, chắc chắn là mệt chết, sợ cũng đánh không được mấy cái trại tử. Cảnh nội Ninh Châu tổng cộng có 26 cái huyện, trại thổ phỉ lớn lớn bé bé không dưới trăm số.
Nếu không có sự chuẩn bị chu đáo, không thể rút dây động rừng. Nếu không thể đánh nhanh thắng nhanh, một khi chúng liên hợp lại sẽ khó đối phó.
Hạ Trì thở dài, thành quả thu hoạch vụ mùa này, hắn sợ là khó có thể bảo vệ.
Vân Thanh không nói gì, y lấy ra kế hoạch đã sửa chữa tốt vào buổi chiều, đưa cho Hạ Trì.
Hai người đã bàn bạc trước đó, vì vậy sau khi Hạ Trì xem xong, hắn cũng không có ý kiến gì, mà chỉ cùng Vân Thanh thảo luận chi tiết.
Cho đến khi trăng lên giữa trời, Hạ Trì mới dừng lại: "Ngày mai tiếp tục, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."
Vân Thanh đã nhiều ngày mệt mỏi hơn hắn, trước mắt có chút mờ ảo, da thịt trắng bệch càng rõ ràng.
Vân Thanh không cậy mạnh, chuyện này cũng không cần phải gấp gáp ngay, y gật đầu, đang định thu dọn một chút giấy Tuyên Thành trên bàn, thì cửa thư phòng lại bị gõ vang.
Giọng nói phong lưu mang theo tiếng cười thường ngày của Trình Việt trong bóng tối nghe có vẻ vô cùng lạnh lùng.
"Vương gia, có động tĩnh."