Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 105: Thịnh Thế (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thẩm khanh?!"

Theo sau hắc y nhân vậy mà lại là Thẩm Thời Dư trên tay đang cầm nỏ tiễn. Ông trầm mặt xuống, cả giận nói: "Ngươi cùng một phe với Hằng vương sao?"

Thẩm Thời Dư phảng phát giống như không nghe thấy, dứt khoát lưu loát mà quát: "Lên!"

Nháy mắt tiếp theo, hắc y nhân phía sau y liền giống như bầy chim ưng đánh tới chỗ Thừa An Đế, sau đó đánh nhau với Thanh Long vệ đang vây quanh bốn phía hoàng đế.

Người Thẩm Thời Dư mang đến đều là thân vệ được Hạ Lan lựa chọn tỉ mỉ ở lại bảo hộ y. Họ đánh nhau cùng Thanh Long vệ trong khoảng thời gian ngắn cũng không rơi vào thế hạ phong.

Thừa An Đế thấy thế, thần sắc rốt cuộc hiện lên một tia hoảng loạn.

Khi ông nhìn nhận lại, tất nhiên biết Thẩm Thời Dư không cùng phe với Hạ Nguyên, bằng không sao Hạ Nguyên lại làm chuyện mất công như thế?

Một khi đã như vậy, tại sao Thẩm Thời Dư lại đến? Y rốt cuộc có địa vị gì? Tại sao có thể xuyên qua chiến trường cùng tầng tầng thủ vệ đang phong tỏa, lặng yên không một tiếng động mà vào được Phúc Ninh Cung?

Một cái lại một cái nghi vấn nảy lên trong tâm Thừa An Đế, lại không cho ông đặt ra hết câu hỏi, đối phương đã tiến đến, sát ý hừng hực. Trong khoảnh khắc vài tên thị vệ Ngự lâm quân cùng cung nhân trói gà không chặt đều bị gϊếŧ chết. Ông cũng không thể an tọa trên đài cao nữa, chỉ có thể theo Thanh Long vệ bảo hộ, né tránh trái phải.

Vậy mà trong lúc đánh nhau hỗn loạn, Thẩm Thời Dư lại có thể dùng nỏ tiễn bắn tên. Tất cả đều nhắm thẳng đến nơi yếu hại của ông, tuy rằng đều đã bị Thanh Long vệ "hữu kinh vô hiểm" đánh rớt, ông vẫn cứ cảm thấy kinh hãi. Càng thêm hối hận vì trước đó đã điều tất cả Ngự lâm quân bảo hộ ra nghênh chiến.

(*) Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

Vốn định ở tại đại điện, bên người ông có Thanh Long vệ bảo hộ, tất nhiên nắm chắc mười phần an toàn. Ai biết được sẽ có một đám người tới ám sát chứ?

Ông vẫn chưa hiểu rõ vì sao đám người Thẩm Thời Dư lại có thể xuất hiện ở đây. Hiển nhiên, ông cũng không có tâm tư tiếp tục suy nghĩ.

Thẩm Thời Dư thấy hai bên giằng cho không dứt, lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế Ngự lâm quân sẽ phát hiện trở về tiếp viện. Đến lúc đó bọn họ liền không còn cơ hội, y hạ lệnh cho những người phụ trách bảo hộ mình gia nhập vào cuộc chiến. Hôm nay dù có liều cả mạng, cũng muốn lấy cái mạng chó của hoàng đế.

Mấy người nghe lệnh tiến lên, chiến đấu với đám người bảo hộ hoàng đế. Thanh Long vệ thấy thế đánh càng hăng hơn, tính toán thoát khỏi vòng vây bắt lấy Thẩm Thời Dư.

Thẩm Thời Dư nín thở tập trung nhắm chuẩn vào hoàng đế. Y không biết võ, nhưng đã khổ luyện sử dụng ám khí nhiều năm, cực kỳ tinh thông. Đó là vì muốn có một ngày tự tay gϊếŧ chết hoàng đế, báo thù cho mấy trăm mạng người của Đỗ gia.

Thừa An Đế được vây quanh trong đám người, ông ta lại cảm thấy mình bị rắn độc theo dõi, không có chỗ trốn. Lông tơ phía sau lưng ông ta dựng lên từng đợt, tâm hoảng ý loạn mà lớn tiếng ra lệnh: "Thanh Nhất, gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn cho trẫm!"

Thẩm Thời Dư nhếch khóe miệng, bị lưỡi đao sắc bén đâm thủng cánh tay, mà trước một cái chớp mắt đó nỏ tiễn đã được bắn ra.

Nháy mắt tiếp theo, nỏ trong tay y rớt xuống mặt đất, đồng thời thân người cũng ngã xuống theo nó. Hơn thế nữa còn có Thừa An Đế phía bên kia.

Thanh Long vệ thấy thế lập tức liều mạng đẩy mạnh kẻ địch trước mặt ra, xúm lại bảo hộ hoàng đế.

Sau lưng Thừa An Đế trúng tên, mũi tên xuyên đến trước ngực, mới vừa được nâng dậy khóe miệng liền trào máu ra, hiển nhiên đã bị thương tới tạng phủ.

Thẩm Thời Dư che cánh tay bị thương lại, trên mặt tất cả đều là khoái ý. Có lẽ đã kết luận được hoàng đế không thể sống nổi, y đại phát từ bi mà mở miệng giải thích nghi hoặc cho ông ta: "Cảnh Tự, năm thứ mười ba, Đỗ gia Giang Nam bị ngươi hạ lệnh tru di cửu tộc, 538 mạng người, dùng mạng già của ngươi tới trả đã là tiện nghi cho ngươi."

Thừa An Đế vẫn còn đang trong biểu tình thống khổ mà mở to mồm thở phì phò. Sau khi nghe lời này lại giật mình, ông ta trăm triệu lần không nghĩ tới, này lại là thù hận cách đây mười lăm năm, nhưng làm sao Thẩm Thời Dư có thế sống sót? Vì sao không bị điều tra ra?

Ngực đau nhức làm trước mắt ông ta trở nên mơ hồ, thanh tỉnh lại một chút trong hoảng hốt. Ông cảm thấy thật vớ vẩn, kẻ bị tru sát, lại công khai vào triều làm quan, rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề?

Thẩm Thời Dư dường như biết suy nghĩ của ông ta, thiện giải nhân ý nói: "Mạng ta được Trịnh thừa tướng cứu, thân phận cũng là do ông ta cho, kể cả việc tiến cung bằng mật đạo, đến cả ngươi cũng không biết nhỉ? Tất cả đều là ông ta nói cho ta."

(*) Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.

Y nhìn sắc mặt khϊếp sợ của Thừa An Đế, nhếch miệng khinh bỉ, ném xuống một lời như sấm sét: "Không chỉ có như thế, Diên quốc có thể nhanh chóng công thành đoạt đất như vậy, công lao của ông ta cũng không phải là ít."

"Im miệng!" Thanh Long vệ cùng người của Thẩm Thời Dư giằng co với nhau, muốn đi tìm thái y cũng không thể thoát thân. Thấy Thẩm Thời Dư còn không ngừng kí©h thí©ɧ hoàng đế, nhịn không được mở miệng quát.

Thẩm Thời Dư vừa lòng nhìn Thừa An Đế lại lần nữa phun ra một búng máu. Y còn muốn nói gì nữa, hắc y nhân bên cạnh lại lên tiếng nhắc nhở: "Đại nhân, chúng ta nên đi rồi."

Thấy ánh mắt hắc y nhân cảnh giác mà nhìn ra ngoài điện, Thẩm Thời Dư cũng tỉnh táo lại từ trong khoái ý báo thù. Chờ người hoàng đế tiến vào, bọn họ liền không xong, y không thể bỏ mạng ở nơi này. Y đã đáp ứng Hạ Lan, sẽ sống sót chờ Hạ Lan trở về bên mình.

"Rút!" Thẩm Thời Dư oán hận liếc mắt nhìn Thừa An Đế một cái, có chút tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy ông ta tắt thở.

Mắt thấy Thẩm Thời Dư muốn dẫn người rời đi, Thanh Long vệ lại không đi ngăn cản, ngược lại lập tức phái người đi ra ngoài tìm thái y.

Thừa An Đế thở phì phò, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Thời Dư.

Nhưng vào lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Biểu tình Thừa An Đế rung lên, lập tức phân phó nói: "Viện quân của trẫm tới rồi... Khụ... Mau ngăn bọn chúng lại... Trẫm muốn bọn chúng phải chịu thiên đao vạn quả!"

Ngay sau đó, một đội binh lính phá cửa mà vào, Thừa An Đế ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ người cầm đầu lại thất thanh hô: "Sao lại là ngươi?"

Trong ánh nến sáng người, tay trái Hạ Trì cầm đao, biểu tình lạnh lùng mà đứng trước mặt ông ta. Hắn thấy rõ tình cảnh trong một cái liếc mắt nhỏ đến mức không thể phát hiện chuyển động, đáp lời Thừa An Đế: "Nhi thần tất nhiên là đến cứu giá."

Thừa An Đế giật mình, muốn nói chuyện, lại phun ra một búng máu.

Thái y canh gác bị Thanh Long vệ trực tiếp xách lại đây, xem qua thương thế Thừa An Đế, lúc sau đầy mặt khó xử lẫn sợ hãi. Thân thể Thừa An Đế còn bị thương bởi trúng độc, chưa có kịp khôi phục lại trúng mũi tên. Vị trí mũi tên lại chí mạng như thế, nếu như rút ra, chỉ sợ ông ta lập tức mất mạng. Nhưng nếu không rút, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thôi.

Không khí trong điện trở nên cổ quái, thái y không dám nói ra lời thật lòng, bỗng dưng nghe được giọng nói có chút suy yếu của Thừa An Đế vang lên bên tai, giống như rắn độc lướt qua, làm hắn tức thì toát một thân mồ hôi lạnh.

"Trị không hết cho trẫm, ngươi cũng chôn theo cùng."

Thái y run run đáp: "Thần... Tất nhiên tận lực."

Thái y run rẩy dùng tay mở xiêm y Thừa An Đế, Hạ Trì lại nhìn Thừa An Đế, bình tĩnh mà mở miệng nói: "Ông sắp chết rồi."

Biểu tình Thừa An Đế hung ác, nham hiểm mà giương mắt nhìn về phía Hạ Trì, bỗng chốc cười cười: "Quả nhiên là ngươi ngụy trang... Đừng uổng phí tâm tư, trẫm đã lập di chiếu, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Yến vương, dù ngươi có hao tổn tâm cơ tiến cung cứu giá như thế nào? Ngươi cũng không lên nổi ngôi vị hoàng đế."

Hạ Trì nhìn ông ta đột nhiên chuyển thành bộ dáng khỏe hơn, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "À thế à?"

Thừa An Đế vẫn còn cười, trong mắt tất cả đều là ác ý: "Đúng vậy, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc làm hoàng đế!"

Vân Thanh đi theo phía sau vừa lúc nghe được ông ta nói chuyện, lập tức nói: "Bệ hạ vẫn còn chưa biết, Yến vương đã chết ở Dũ Châu sao? Hiện giờ trong số các bị hoàng tử, người có tư cách nhất ngồi ở vị trí đó chỉ có mình điện hạ."

"Ngươi nói cái gì?!" Ở một bên đại điện, đám người Thẩm Thời Dư bị người của Hạ Trì ngăn lại còn đang tìm cơ hội chuẩn bị chạy trốn. Lại đột nhiên nghe y nói ra tin tức Hạ Lan đã chết. Y lập tức kìm nén không được nhìn về phía Vân Thanh, lớn tiếng chất vấn, thấy Vân Thanh không để ý tới mình. Y liền muốn phóng đến bên cạnh Vân Thanh, lại bị gắt gao ngăn lại.

Tươi cười trên mặt Thừa An Đế rốt cuộc biến mất. Nếu lời Vân Thanh nói là thật, thời điểm ông không hay biết bọn họ đã nhúng tay vào Dũ Châu. Kể từ lúc đó, bọn họ xuất hiện ở kinh thành liền cực kỳ hợp lý. Ông ta cũng rất rõ ràng, Vân Thanh không cần nói dối vào loại thời điểm này.

Ông căm tức nhìn Hạ Trì, mỉa mai nói: "Thí huynh soán vị, để trẫm xem ngươi làm cách nào để lấp miệng bá tánh! Trình gia nổi danh trung nghĩa, lại sinh ra cái thứ như ngươi. Không biết mẫu phi ngươi cùng Trình tướng quân dưới suối vàng có cảm tưởng gì nhỉ?"

"Câm mồm! Ông xứng đáng nhắc tới bọn họ sao?" Biểu tình lúc trước của Hạ Trì vẫn còn bình tĩnh, ngay khi nói xong câu này đột nhiên bùng nổ, khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi nhảy dựng.

Biểu tình Hạ Trì hung ác, trong mắt toàn là hận ý như lửa đốt cháy rực lên. Tay trái nắm chặt đao đến mức nổi gân xanh, cả người hắn phảng phất như mũi tên sắp rời khỏi dây cung đang bị kéo căng.

Thanh Long vệ giơ đao lên bảo hộ trước người Thừa An Đế, phòng bị Hạ Trì. Thủ hạ thân vệ của Hạ Trì mang đến đều tiến vào. Lúc này thấy tình hình cũng nhắm đao đến đoàn người Thừa An Đế ở trong đại điện. Không khí trong điện nháy mắt căng thẳng lên.

Vân Thanh tiến lên hai bước, nắm lấy tay Hạ Trì. Ánh mắt nhìn Hạ Trì tràn đầy lo lắng cùng đau lòng. Khi hắn ở tuổi niên thiếu liên tục mất đi ba người thân yêu nhất, hắn có bao nhiêu thống khổ? Mà hiện tại, tên đầu sỏ gây tội còn dường như không có việc gì nhắc tới bọn họ, mang ý đồ dùng bọn họ công kích hắn, hắn có thể không hận sao?

Thừa An Đế bị rống đến ngẩn ra, ông ta nhìn biểu tình của Hạ Trì, đột nhiên hiểu được: "Ngươi biết... Làm sao ngươi biết được?!"

Thời điểm Hạ Trì được Vân Thanh nắm lấy tay đã nghiêng lưỡi đao đi, tránh đao trong tay không cẩn thận làm Vân Thanh bị thương. Hắn quay đầu lại, nhìn vào đáy mắt Vân Thanh, cảm xúc hung hãn cả người như được một đôi tay dịu dàng nâng lên thổi thổi, lại nhẹ nhàng vỗ về nó.

Hắn đổi thanh đao đến tay phải, tay trái nắm lấy tay Vân Thanh, thấp giọng nói: "Yên tâm, ta không động thủ."

Vân Thanh nghiêm túc nhìn biểu cảm của hắn, mới xem như yên lòng. Dù Hạ Trì có mối thù gϊếŧ mẹ với Thừa An Đế, nhưng nếu Hạ Trì thật sự tự tay gϊếŧ ông ta. Chẳng những bị người trong thiên hạ lên án, chuyện này có lẽ cũng sẽ trở thành khúc mắc khó có thể cởi bỏ trong lòng hắn. 𝑇rờ‎ 𝑢m‎ 𝘁r𝑢m‎ h𝑢yề𝗇‎ 𝘁rùm‎ {‎ 𝑇𝚁ÙM‎ 𝑇𝚁𝑼YỆ𝑁﹒𝑽𝑁‎ }

Y không muốn bàn tay Hạ Trì nhiễm phải ô uế.

"Trẫm sớm nên gϊếŧ ngươi!"

Thừa An Đế phẫn nộ hét lên, Vân Thanh quay đầu nhìn lại, thấy trong ánh mắt Thừa An Đế đều là hối hận.

Hạ Trì lạnh lùng nói: "Chậm, ông không có cơ hội." Hắn giương mắt nhìn khuôn mặt Thừa An Đế giống như kẻ điên cuồng, "Tin lời gian thần, tàn sát lương tướng, ông cứ chờ nhận lấy tiếng xấu muôn đời đi."

Thừa An Đế đột nhiên trừng lớn mắt: "Không... Ngươi không thể... Không thể..."

Lời còn chưa dứt, trong miệng ông ta trào ra một lượng máu tươi lớn. Sau hai tiếng khụ, liền mở to mắt đột nhiên không có động tĩnh nữa.

"Bệ hạ!" Thanh Long vệ bên cạnh gấp gáp hô lên, lập tức túm lấy cổ áo thái y đang căng da đầu rải dược lên miệng vết thương ông ta, bảo thái y bắt mạch.

Thái y thấy thế, lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Trì.

Trong ánh mắt Hạ Trì có khoái ý, càng nhiều hơn là xót thương. Thừa An Đế đã chết, nhưng mẫu phi hắn, ngoại tổ cùng cữu cữu vĩnh viễn không thể về được.

Hắn nhìn Vân Thanh, thấp giọng nói: "Kết thúc rồi, Thanh Thanh, ta mang em về nhà."

Vân Thanh duỗi tay sờ sờ đôi mắt hắn, gật đầu đáp: "Được, chúng ta về nhà."

.......

Đôi lời lê thê của Editor

Đọc tới đây phải cảm ơn tác giả cài cái plot này vào. Thật sự mới đầu khi mà tui đọc lướt thấy không có đã cái nư. Khi mà cái kế hoạch kéo quân vô đánh bất chấp việc đối đầu với quân binh Đại Du làm phản tặc, nó không thực hiện được ý. Tại lúc đó tui ghét ông vua nên muốn thấy Tròn vả mặt ổng.

Nhưng mà cảm ơn tác giả bảo vệ Hạ Trì trong một hình tượng đẹp nhất. Cho Tròn không trở thành kẻ gϊếŧ cha, làm kẻ phản tặc làm loạn đất nước. Mà trở thành một người có công hộ giá vua cha, có công đánh giặc bảo vệ đất nước, về sau còn làm kẻ si tình một lòng với Vương phi Tào Khang của mình. Cũng cho Tròn giải thoát khỏi ác mộng về người cha gϊếŧ mẹ, gϊếŧ ông, gϊếŧ cậu của mình. Nếu như để Tròn tự tay gϊếŧ vua cha thì ác mộng về ông vua không thể kết thúc chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác thôi. Vì Tròn là người có trung, có hiếu, có nghĩa, có tình mà!

Cũng là một cái kết trọn vẹn cho cặp công thụ nguyên tác, Dư tự tay trả thù cho Đỗ gia cũng là trả thù cho những nỗi đau mà Lan phải chịu trong quá khứ. Tui không nghĩ cái kết cục này tác giả cho Dư tham dự á, thật sự là bất ngờ với tui. Cũng nhờ thế mà mọi thứ đều đúng với nhịp truyện từ trước đến giờ, không nhanh không chậm, mọi thứ đều vừa đủ. Cảm xúc vừa đủ, tình tiết không lê thê, giống như tui review ở phần văn án, "Nói chung là mọi thứ rất vừa vặn, đáng để giải trí."
« Chương TrướcChương Tiếp »