Edit: Điềm Điềm
***********************
Trời dần dần tối đen, Dung Minh đối với loại địa phương trống trải chỉ có đèn đường hai bên cũng không cảm thấy có cảm giác kỳ quái gì.
Hứa Hề thay quần áo từ trong phòng đi ra, nhìn người ngồi trên ghế bên ngoài uống nước cười nói: “Anh không cảm thấy nơi này rất hoang vắng sao?”
Dung Minh đứng lên: “Không, trước kia lúc tôi ở công trường giám sát thi công, cũng không ít lần ngồi xổm ở nơi hoang vắng.
”
Hứa Hề nhướng mày: “Nhìn không ra anh còn có trải nghiệm như vậy.
”
Nói xong từ phía sau lấy ra một cái mũ bảo hiểm đưa cho y, Dung Minh nhìn mũ bảo hiểm màu đen trong tay cậu: “Mô-tô?”
“Ừm, dám đi không?”
Dung Minh cảm thấy lúc này nói không dám, rất không tốt, đưa tay tiếp nhận: “Không có gì không dám.
”
Hứa Hề nhếch khóe môi: “Đi thôi, dẫn anh đi ngắm phong cảnh trên đỉnh núi này một chút.
”
Rẽ qua nhà xưởng, liền nhìn thấy trên công trường cách đó không xa có một chiếc mô-tô màu đen.
Đó là MV Agusta F41000R từng được Dung Minh yêu thích, dưới ánh đèn nó tỏa ra sự mát mẻ.
Hứa Hề từ trên đầu xe lấy mũ bảo hiểm màu đen xuống, ý bảo Dung Minh lên xe.
“Cậu có thể không?”
“Anh có thể thử xem.
” Hứa Hề nói xong đội mũ bảo hiểm vào, mở chân ga ra, tiếng đầu máy mô-tô gầm rú trong nháy mắt vang vọng, cậu nghiêng đầu ý bảo Dung Minh đứng ở nơi đó lên xe.
Giờ phút này Dung Minh không thể không thừa nhận, cậu có hơi đẹp trai.
Không ngần ngại đội mũ vào bước lên xe.
Hứa Hề quay đầu nhìn y: “Ôm chặt tôi đó.
”
Dung Minh trong lòng run lên, đưa tay nắm lấy thắt lưng cậu.
Hứa Hề nhìn thoáng qua, không nói nhiều.
Trong nháy mắt khi xe máy lao ra, Dung Minh theo bản năng ôm cậu, chú ý đến vòng eo gầy nhưng không yếu của cậu trai.
Thích ứng với tốc độ nhanh, Dung Minh nghiêng đầu nhìn phong cảnh hai bên không ngừng lùi lại.
Gió dường như đang bay bên cạnh.
Chưa bao giờ có kí©h thí©ɧ nào làm cho máu của y sôi trào như vậy.
Hứa Hề phía trước cảm giác được cánh tay ôm eo cậu bất giác dùng sức, dưới mũ an toàn khóe môi cậu nhẹ nhàng nâng lên.
Mô-tô chở hai người trực tiếp leo lêи đỉиɦ núi, khi dừng lại, Dung Minh còn có chút hoảng hốt, chân Hứa Hề chống trên mặt đất, cởi mũ bảo hiểm, nghiêng đầu nhìn Dung Minh: “Được không?”
Dung Minh cởi mũ bảo hiểm ra, lắc lắc tóc, từ trên xe xuống nhìn cậu, lúc này ánh mắt y sáng lên, giống như sao trên bầu trời: “Rất…”
Lời y còn chưa dứt, Hứa Hề bỗng nhiên đưa tay sờ sờ mắt y, y theo bản năng nhắm mắt lại, nghe Hứa Hề nói: “Thật xinh đẹp.
”
Tay Hứa Hề vừa chạm liền rời, lại mang theo chút cảm giác lạnh lẽo.
Dung Minh mở mắt ra, trong mắt còn mang theo chút kinh ngạc.
“Mắt anh.
” Hứa Hề chỉ chỉ lên trời: “Giống như ngôi sao.
”
Dung Minh ý thức được cái gì, mặt hơi nóng lên, bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm lại, có chút vi diệu.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những ngôi sao xinh đẹp, thực sự giống như đang nhấp nháy vậy.
Giữa thành phố ồn ào, Dung Minh không còn nhớ đã bao lâu rồi y mới được thấy sao: “Thật xinh đẹp, cậu có thường xuyên đến đây không?”
Hứa Hề dựa vào đầu xe, khi Dung Minh rũ mắt nhìn về phía cậu, liền đưa cho y một chai nước.
Dung Minh đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.
”
Hứa Hề nhếch khóe môi, khi Dung Minh mở nắp chai lại mở miệng: “Anh trai, muốn yêu đương không?”
Tay Dung Minh bỗng nhiên dừng lại, ngước mắt lại nhìn về phía cậu, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc.
Hứa Hề nhìn y, trên mặt lộ ra nụ cười, con ngươi màu đen lại mang theo một chút xâm lược: “Vì sao lại kinh ngạc như vậy?”
Dung Minh nhìn cậu, uống một ngụm nước: “Cậu từ trước đến nay đều như vậy sao?”
Hứa Hề đi qua, nhìn người dừng trước mặt, Dung Minh trong nháy mắt có một loại suy nghĩ người này vậy mà cao hơn y.
“Chỉ đối với người động tâm mới vậy, nhưng người làm cho tôi động tâm, trước mắt, chỉ có một lần, anh trai biết là lần nào không?”
Dung Minh nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác: “Không muốn biết.
”
Bỗng nhiên đầu tai lại cảm nhận được một luồng mát mẻ kia: “Nhưng anh trai, tai anh đỏ lên kìa.
”
Dung Minh quay đầu nhìn cậu, chỉ nhìn cậu, trong con ngươi đen lộ ra vẻ khó chịu mơ hồ.
Hứa Hề cười nhìn y: “Anh trai, tôi đυ.ng xe của anh, tôi muốn lấy thân đền, được không?”
“Có phải cậu không muốn trả tiền đúng không?”
Hứa Hề đợi đáp án hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy điều này, nụ cười trên mặt trong nháy mắt mở rộng: “Tôi nói đúng, anh sẽ không thoải mái một chút, nhưng thật xin lỗi, không phải, tiền tôi sẽ trả, người tôi cũng muốn.
”
Dung Minh lúc này cũng không khẩn trương như y tưởng, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, phong cảnh trên đỉnh núi rất tốt, trống trải, có thể liếc mắt một cái nhìn thấy tất cả dưới chân núi, ngẩng đầu lại là trời sao xinh đẹp.
Là một nơi có thể nắm giữ trời đất.
“Nếu tôi không đồng ý, cậu định ném tôi ở đây sao?”
“Không, tôi có thể…” Hứa Hề bỗng nhiên làm ra một biểu tình tà ác, Dung Minh quay đầu yên lặng nhìn cậu.
Hứa Hề lắc đầu: “Cũng không thể làm gì anh, nhưng tối nay chỉ là bắt đầu.
”
Là bắt đầu cái gì, cậu không nói, Dung Minh cũng biết.
“Tôi cảm thấy không cần, cậu nếu muốn lấy thân đền bù, không cho cậu cơ hội, tựa hồ không tốt lắm, nhưng…” Dung Minh bỗng nhiên đi tới, ngay khi Hứa Hề lộ ra một chút kinh ngạc, bụng bị một kích.
Dung Minh đấm cậu một quyền, trong nháy mắt Hứa Hề khom lưng, nghe thấy Dung Minh nói: “Như vậy, đáp ứng cậu tôi sẽ không có gánh nặng tâm lý gì.
”
Hứa Hề chống tay lên xe máy, ngẩng đầu nhìn y: “Anh ơi, đau quá, tôi có thể hôn một cái không?”
“Không thể, nhưng tôi có thể hôn cậu một cái.
”