Chương 7: Trứng gà

Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc nhăn mày, dãn ra rồi lại nhăn chặt, Lý Tĩnh trong lòng cũng không dễ chịu.

Phía trước cô còn nghĩ mẹ chồng có thể từ quỹ chung bỏ ra ít tiền, giảm bớt một chút áp lực cho chồng cô. Lúc này ầm ĩ như vậy xem như hoàn toàn hết hy vọng.

Càng nghĩ đến càng khó chịu, chồng cô vì gia đình này vất vả như vậy, như thế nào liền……

Lục Vệ Quốc bỗng dưng đứng lên, nhiễu loạn suy nghĩ của Lý Tĩnh.

“Vệ Quốc,”

Lục Vệ Quốc nói:

“Anh đi tìm đại đội trưởng nói chuyện.”

Lý Tĩnh lưu luyến không rời nói,

“Vậy anh trở về sớm một chút”.

Lục Vệ Quốc bước chân dừng một chút rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đối với quan tâm của nữ chủ hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Đại đội trưởng làm việc tương đối nhẹ nhàng, tính công điểm, lại chắp tay sau lưng ở ngoài ruộng đi vài vòng nhìn xem có người lười biếng hay không.

Ở phía đông thôn, dưới gốc đại thụ trăm năm tuổi có một người đàn ông trong thôn thét to một tiếng,

“Đại đội trưởng, Lục gia Lục Vệ Tinh lại không tới làm việc.”

Lưu Thủy giở sổ ra, có điểm bực bội lấy bút gõ gõ trên sổ hỏi:

“Hắn lại đi đâu, Vương Xuân Hoa đâu, hỏi một chút con của bà ta như thế nào còn không tới, còn muốn công điểm hay không, cuối năm còn nghĩ phân lương thực ăn cơm không”

“Đại đội trưởng, Vương Xuân Hoa cũng không tới.”

Gần đó có mấy người phụ nữ đang bón phân, trong đó có người đội mũ bện từ cỏ khô, dựng lỗ tai nghe thấy như vậy liền tố cáo.

Lưu Thủy khép lại sổ, mày nhăn chặt.

“Đại đội trưởng, chúng tôi chờ Vương Xuân Hoa gánh cứt trâu đến chờ đã nửa ngày, cũng không biết bà ta chạy đi đâu.”

“Được rồi, tôi đi xem một chút.”

Cũng không biết hai người Lục gia này nghĩ như thế nào, hằng ngày không làm việc không xuống ruộng. Cuối năm lấy cái gì lấp đầy bụng.

Lưu Thủy thật sự bực bội, một chút đều không có giác ngộ vì nhà nước phục vụ.

Thời điểm Lục Vệ Quốc rẻ vào đường nhỏ, vừa lúc thấy đại đội trưởng chắp tay sau lưng hướng hắn đi tới, chính là thoạt nhìn tâm tình không tốt.

“Chú Lưu ,” Lục Vệ Quốc chào hỏi.

“A?”

Lưu Thủy vừa nhìn thấy người đi tới, trên mặt không vui hơi dịu đi.

“Khỏe không ?”

“Dạ khỏe ạ, chú Lưu, vừa lúc cháu tìm chú có việc muốn nói.”

Lưu Thủy trong lòng rõ ràng, còn không phải là việc nợ tiền sao, nhưng ông vẫn đứng lại nghe hắn nói.

“Chú, là việc cháu nợ tiền của chú.”

Lục Vệ Quốc trực tiếp tiến vào chủ đề,

“Ngày hôm qua suy nghĩ của cháu đang loạn, cũng không kịp hỏi chú cụ thể về việc trả tiền, nói thật với chú trên người cháu hiện tại một phân tiền cũng không có.”

Lần đầu tiên thiếu người khác tiền, một đồng tiền cũng không có còn như thế thản nhiên, Lục Vệ Quốc đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Lưu Thủy thấy một người đàn ông như hắn đều nhanh chôn đầu đến trên mặt đất, nghĩ thầm muốn an ủi nói hắn không cần phải gấp gáp.

Lục Vệ Quốc đánh gãy lời an ủi của ông, bảo đảm nói,

“Chú, trước năm mới cháu nhất định sẽ đem tiền trả cho chú.”

Năm mới là thời điểm cần tiền nhất, nhà hắn thiếu hơn một trăm khối, miễn miễn cưỡng cưỡng còn có thể trải qua năm mới.

Lưu Thủy không nói tin hay không, Lục Vệ Quốc có tâm tư như vậy cũng khiến cho trong lòng ông dễ chịu.

Sau đó Lục Vệ Quốc lại viết cho ông tờ giấy nợ, dứt khoát lưu loát ký tên của mình.

Lưu Thủy nhìn tờ giấy nợ nhăn nhúm, nghĩ đến hai mẹ con lười biếng kia lại quay sang nhìn hắn, nghĩ thầm đều là người một nhà sao khác biệt lại lớn như vậy.

Cất giấy nợ, ông ôn hòa hỏi Lục Vệ Quốc,

“Mẹ cùng em trai cháu đi làm gì, công việc ngoài đồng cũng không làm.”

Lục Vệ Quốc giữa mày nhăn một chút, hắn cũng không biết.

Lưu Thủy không tính toán đem lỗi này đẩy lên người thành thật như Lục Vệ Quốc, bọn họ lại hàn huyên vài câu xong, Lưu Thủy vỗ vỗ bả vai hắn sau đó chắp tay sau lưng đi rồi.

……

Cái cây lớn có tính dấu hiệu trong thôn cách sân của thanh niên tri thức không xa, Lục Vệ Quốc vừa cất giấy nợ vừa bước chân ung dung chuẩn bị trở về.

Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của nữ chủ khi dặn dò hắn trở về kia, Lục Vệ Quốc ma xui quỷ khiến nện bước nhanh hơn.

Xa xa liền thấy hai ba người thanh niên trí thức kết thành đàn làm bạn mà đến.

Các cô ăn mặc đại khái giống nhau hai bím tóc rũ ở trước ngực, áo trắng quần màu lam, sắc mặt vừa gầy vừa vàng giống như cùng vợ nguyên thân lớn lên cũng không sai biệt lắm.

Lục Vệ Quốc không dấu vết nhìn thoáng qua, cúi đầu ba bước làm hai bước đi phía về trước.

“Lục Vệ Quốc!”

Bỗng nhiên có người gọi lại hắn.

Gọi lại hắn tên là Tôn Chí Hồng, lúc trước cùng vợ nguyên thân trụ trong viện thanh niên trí thức, một gương mặt vuông hình chữ điền, cẩn thận nhìn trên mặt…… Có điểm kỳ lạ.

Tôn Chí Hồng trước khi ra cửa cố ý ở trên mặt bôi một ít bột mỳ, lại dùng hoa dại ven đường nghiền thành nước bôi lên hai má, dùng đầu màu đen của que diệm sau khi đốt quét lên lông mày.

Vì thế cô ta cảm thấy mình xinh đẹp lên không ít.

Tôn Chí Hồng cùng thanh niên trí thức đi cùng nói vài câu, những người này rời đi trước.

Cô ta đi lại nhiệt tình hỏi:

“Tôi nghe nói đồng chí Lý bị thương, hiện tại thế nào rồi ?”

Lục Vệ Quốc nghi hoặc:

“Cô là..."

Trong cốt truyện có nói nữ chủ cùng nữ thanh niên trí thức trong viện quan hệ không tốt, nhưng người trước mặt này cụ thể là ai thì hắn không rõ.

Tôn Chí Hồng sắc mặt tối sầm lại,

“Tôi là Tôn Chí Hồng a, như thế nào, anh không quen biết tôi”

Lục Vệ Quốc bừng tỉnh đại ngộ, Tôn Chí Hồng a, còn không phải là cái người ghen ghét thân phận đại tiểu thư của nữ chủ, ngầm nói xấu châm ngòi cảm tình của nữ chủ cùng các đồng chí nữ khác, là nữ pháo hôi số mấy sao?

“Như thế nào, nhớ ra rồi"

Thấy hắn nhăn mày, Tôn Chí Hồng nhìn chằm chằm gương mặt ngăm đen của hắn, lớn tiếng nói.

Sau khi Lục Vệ Quốc biết tên cô ta thì không dấu vết mà lùi lại phía sau, không thấy ngoài ruộng có phụ nữ lén lút hướng phía này xem sao? Phụ nữ trong thôn có một cái miệng có thể đem người chết nói thành sống.

Tôn Chí Hồng không biết cái này , thấy hắn cố ý xa cách thì tươi cười cương ở trên mặt.

"Nhớ ra, đồng chí Tôn, cô còn có việc sao? Không có tôi phải vội trở về".

Ở trên người nữ chủ tìm cảm giác về sự ưu việt, cũng phải xem hắn có nguyện ý hay không.

“Anh còn không cùng tôi nói đồng chí Lý hiện tại thế nào đâu”

thời khắc mấu chốt, Tôn Chí Hồng gọi lại hắn.

Gặp ánh mắt mong chờ của cô ta, Lục Vệ Quốc khách khí xa cách mà nói:

“Quá mấy ngày thì tốt rồi, cảm ơn đồng chí Tôn quan tâm.”

“Cái gì?”

Tôn Chí Hồng nhìn bóng dáng hắn rời đi là hoàn toàn cười không nổi nữa.

Đều bị ngã đến ngất rồi, tốt, sao có thể tốt rồi đâu?

Tâm lý âm u thúc đẩy cô ta một chút đều không hy vọng Lý Tĩnh tốt lên.

Ngày đó nghe thấy Lý Tĩnh bị thương, cô ta thường ngày không thích uống canh rau dại đều uống nhiều hơn nửa bát.

Trước Tôn Chí Hồng có vài người chị gái, phía sau còn có hai em gái tên là Chiêu Đệ cùng Lai Đệ. Cuối cùng cha mẹ mới sinh ra một người em trai.

Bảy tám đứa trẻ chen chúc trong một phòng, trừ bỏ em trai là bảo cái khác đều là cỏ, ngày trôi qua rất gian nan.

Bởi vậy gặp được Lý Tĩnh xuống nông thôn, biết thân phận trước kia của cô là đại tiểu thư cô ta vừa xem thường phái tư bản đồng thời cũng càng thêm ghen ghét.

Cũng là con gái vì cái gì vận mệnh lại không công bằng như vậy.

Đoạn thời gian cùng nhau sống ở trong viện thanh niên tri thức, không ít lần cô ta lén lút nói xấu, châm ngòi quan hệ của Lý Tĩnh cùng thanh niên trí thức khác.

Chỉ có như vậy mỗi lần thấy nhóm người thanh niên trí thức bài xích Lý Tĩnh, trong lòng cô ta vui sướиɠ cực kỳ.

Lời nói trong lòng của cô ta, Lục Vệ Quốc cũng không muốn biết.

Trong cốt truyện, nếu nhớ không lầm sau khi Lý Tĩnh gả cho nguyên thân, Tôn Chí Hồng rất ghen tị nhưng khi biết cuộc sống của cô sau khi kết hôn cô ta lại cười đến vui vẻ.

Hắn cảm thán, nữ chủ thật không may.

Dọc theo đường đi, quả nhiên có người tinh mắt thấy bọn họ nói chuyện thì quanh co hỏi hắn xảy ra chuyện gì.

Lục Vệ Quốc căng gương mặt giải thích, liền nói là mấy người thanh niên trí thức lo lắng cho vợ hắn nên lại đây hỏi hai câu.

Người trong thôn biết hắn là người thành thật, vợ hắn nguyên lai cũng là thanh niên trí thức thì cười ha ha vài câu liền tin.

Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, lúc Lục Vệ Quốc về đến nhà thì mấy đứa trẻ cứng đầu của Lục gia cũng đã trở lại.

Nguyên bản Lục Vệ Quốc vẫn bước chân chậm rì rì cho đến khi nghe được thanh âm của nữ chủ.

Sự việc là như thế này, Lục Vệ Quốc không quen thuộc bố cục trong phòng nguyên thân nhưng nghĩ đến mấy người cực phẩm kia, lúc rời đi cố ý dặn dò Lý Tĩnh đem trứng gà cất đừng làm cho họ lấy đi.

Phòng ở nhỏ như vậy, liếc mắt nhìn một cái rốt cuộc không có nơi nào có thể giấu đồ vật.

Nhưng trứng gà xác thật là vật phẩm tinh quý , nếu là làm bà Lục thấy chắc chắn là có đi không có về.

Lý Tĩnh ẩn giấu một cái trong bát dưới gầm giường.

Còn chưa kịp giấu cái còn lại, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Con trai của Tôn thu nguyệt là Lục Bảo Kiệt vừa chạy vào vừa kêu to.

Phía sau còn đi theo bà Lục.

Lúc Vương Xuân Hoa thấy trứng gà liền đoạt lấy, chất vấn cô lấy trứng gà ở đâu ra. Bà ta tưởng con dâu trộm trong nhà, tức khắc trong ánh mắt phun hỏa bộ dáng muốn ăn thịt người.

May chân Lý Tĩnh không tốt, ẩn giấu một cái rồi mới bò lên trên giường đi lấy một cái khác bằng không một cái đều giữ không được.

Lý Tĩnh nắm chặt khăn trải giường, trên trán căng thẳng nói không phải lấy trong nhà, cũng không muốn giải thích lấy ở nơi nào.

Nếu làm bà ta biết được trên người chồng cô có mười ba đồng tiền thì sẽ càng ầm ĩ hơn .

“A! Trứng gà trứng gà, bà nội, cháu muốn ăn trứng gà nước đường.”

Lục Bảo Kiệt đã quên việc bị bà nội đuổi theo đánh, nhớ lại hương vị trứng gà nước đường thì vỗ tay hoan hô.

Mấy đứa trẻ của con trai cả hai mắt sáng lên dựa vào cửa, nhìn chằm chằm không chớp mắt quả trứng gà trong tay Vương Xuân Hoa ,nước miếng đều mau chảy ra.

“Ăn cái gì mà ăn! Cả nhà đều như quỷ chết đói đầu thai, trừ bỏ ăn còn sẽ làm gì?!”

Vương Xuân Hoa tức giận vì trứng gà ở nhà bị trộm, đem cháu trai cũng mắng cùng một lúc .

Mấy đứa lớn ở cửa vừa thấy không thích hợp, không thèm quan tâm đứa nhỏ mà nhanh chân chạy đi. Đứa nhỏ cũng rất biết quan sát sắc mặt, cũng nhanh chạy đi theo.

“Vợ thằng hai, tôi không nghĩ tới cô là loại người này đều dám trộm trứng gà trong nhà, cô còn có cái gì không dám làm không?”

Một tội lớn như vậy liền cứ thế chụp xuống, Vương Xuân Hoa nước miếng bùm bùm vẩy ra.

Vẻ mặt Lục Vệ Quốc tối sầm đứng ở cửa bị Lục Bảo Kiệt đá hai cái, vừa lúc nghe thấy lời này.

Lý Tĩnh áp chế phẫn nộ khi bị đổ oan, nghẹn đến mức hốc mắt đỏ bừng, vừa nhìn thấy thân ảnh chồng đôi mắt cô càng đỏ.

“Ta muốn cho thằng hai nhìn xem cô là cái loại người gì.”

Đang lúc bà Lục gào thét, Lục Vệ Quốc tay chân nhẹ nhàng đi qua, bắt lấy trứng gà trong tay bà ta .

“Ai u, ai tìm đường chết đoạt trứng gà của ta!”

Vương xuân hoa hét lên một câu.

Vừa quay đầu lại phát hiện là con trai mình, Vương Xuân Hoa vỗ đùi ngang ngược vô lý, thanh âm chói tai,

“Thằng hai, mày tới vừa lúc, vợ mày trộm trứng gà trong nhà mày nói nên làm sao bây giờ?”

Đáy lòng bà ta đã xác định con dâu thứ hai nhân lúc không ai ở nhà trộm trứng gà.

Lục Vệ Quốc ánh mắt âm u nhìn về phía nữ chủ, đôi mắt cô đỏ bừng, ở dưới cái nhìn chằm chằm của bà Lục cầm trứng gà đưa cho nữ chủ, dứt khoát lưu loat mà nói.

“Là tôi mua không phải trứng gà trong nhà”.

Lý Tĩnh vừa ủy khuất vừa phẫn hận mà quay đầu đi, may mắn hắn đứng về phía cô.

Vừa nghe lời này, Vương Xuân Hoa nghẹn đến mức tròng mắt đều trừng ra tới, cao giọng nói:

“Mày nói là mua là mua sao, tiền đâu ra mà mua”.

Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý,

“Thằng hai, mày thật làm ta thất vọng rồi, còn tưởng che giấu giúp vợ mình đúng không, trong nhà cũng chỉ có mấy cái trứng gà như vậy.”

Nói xong, đôi mắt chuột của bà ta như muốn ăn thịt người, vươn tay hướng Lý Tĩnh đòi lấy,

“ Đưa trứng gà cho ta.”