Chương 35.2

Edit + Beta: Moonmimi

Bà ta cười lạnh vài cái, việc tìm cháu bà ta cũng là biết đến, đã nhiều năm như vậy muốn tìm đã sớm tìm được rồi.

Tần gia nhà lớn, của cải nhiều, còn có Tần Chung Nguyên cũng lớn tuổi rồi, già rồi không phải là muốn tìm người để chiếu cố sao?

Bà ta liền chờ, chờ một ngày bọn họ trở về tìm bà ta.

Nghĩ đến đứa con trai trắng trẻo mập mạp của mình, đó là tâm can bảo bối của bà ta, người phụ nữ trung niên hạ giọng nhẹ nhàng hỏi bé trai bên cạnh:

“Bảo Nhi, giữa trưa muốn ăn cái gì a? Mẹ làm cho con.”

Bé trai gọi là Bảo Nhi chính là đứa bé mà bà ta muốn đưa đến Tần gia để làm người thừa kế, mấy chị em trong nhà cũng chỉ có nó là con trai.

Vốn dĩ trong nhà cũng luyến tiếc đưa nó đi qua đó, nhưng sau đó lại nghĩ, của cải nhà họ Tần nhiều, chỉ riêng tòa nhà hai tầng cũng đủ bọn họ thèm đỏ mắt. Nếu là đi qua làm người thừa kế, về sau vài thứ kia còn không phải là của bọn họ sao.

Dù sao mọi người đều là họ Tần, được thừa kế thì có sao đâu? Tóm lại sẽ không có lỗi với tổ tiên.

“Thức ăn mẹ làm con đều ăn ngán rồi, con muốn ăn bánh bao thịt ở tiệm cơm quốc doanh.”

Đứa con trai không kiên nhẫn mà oán trách.

Trên mặt người phụ nữ hiện lên một tia đau lòng, thức ăn ở tiệm cơm quốc doanh đều rất đắt, sau đó ngẫm lại chính mình chỉ có một đứa con trai này, khẽ cắn môi rồi đáp ứng.

Dù sao về sau Tần gia đều là của bọn họ, muốn ăn như thế nào liền ăn như vậy, còn không phải là ăn mấy cái bánh bao sao?

Ngày sau lúc người phụ nữ bị vả mặt, cũng không tỉnh ngộ lại ý nghĩ giờ này của chính mình có bao nhiêu buồn cười.

……

Ở thôn Hoa Thụ, người nhà họ Lục náo loạn một hồi sau đó sinh hoạt lại bình tĩnh trở lại.

Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh tận lực đi sớm về trễ, ban ngày nỗ lực làm việc, buổi tối nỗ lực sinh con nhưng hắn cũng sẽ không đặc biệt khiến Lý Tĩnh mệt mỏi.

Những ngày như vậy bình tĩnh mà tốt đẹp,

Thời tiết trở lạnh, trong thôn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ làm việc, nếu không làm xong qua một khoảng thời gian nữa ra ngoài làm việc thật đúng là chịu tội.

Thời gian vĩnh viễn là công cụ xóa tan lời đồn tốt nhất, dù sao con người đều là dễ quên.

Ngay từ đầu bọn họ bàn luận về chuyện của Lục Vệ Quốc thì trong miệng trong lòng đều là đố kỵ.

Lúc sau nói nhiều đến chính mình cũng ngán, hứng thú cũng không lớn như vậy nữa.

Rốt cuộc chính bọn họ còn muốn sinh hoạt, trong nhà việc lông gà vỏ tỏi còn nhiều đâu.

Hiện tại mỗi khi gặp được hai vợ chồng Lục Vệ Quốc, bọn họ nhiều lắm là bình tĩnh chào hỏi một câu thôi.

Nhưng những người này không bao gồm người nhà họ Lục.

Họ là những người chân chính có ý đồ, cùng Lục Vệ Quốc có chút quan hệ, ồn ào một trận nói không chừng còn có thể vớt được một phần công tác. Điểm này cùng những người trong thôn dù có náo loạn cũng không chiếm được cái gì là khác nhau.

Đến nỗi vì cái gì trong khoảng thời gian này không đi tìm Lục Vệ Quốc, là bởi vì ngày đó sau khi trở về Lục Vệ Đông liền ở nhà hát bài ca anh cả.

Hắn ta đặc biệt để ý thể diện của chính mình, việc hắn ta đến chỗ Lục Vệ Quốc muốn công việc nhưng bị khinh thường, vạn nhất truyền ra ngoài thì mặt mũi của hắn ta biết đặt chỗ nào.

Hơn nữa thái độ lạnh nhạt của Lục Vệ Quốc làm hắn ta rất tức giận.

Mỗi khi bà Lục muốn đi, Lục Vệ Đông đều lạnh lùng trừng bà ta một cái, còn ngóng trông con trai cả cho mình dưỡng lão nên bà Lục đành lùi bước.

……

Lý Tĩnh xem xong sổ sách mấy năm gần đây của xưởng thì cũng hiểu biết đại khái, trạng thái lợi nhuận trong xưởng hiện tại xem như thu lớn hơn chi, nói cách khác vẫn là kiếm lời.

Sau khi đi theo Chu Thắng Lợi học hỏi vài ngày, hiện tại cô cũng có thể làm việc được, có thể nói công việc lâm thời này cô làm được cũng không tệ lắm.

Hôm nay có ba chiếc xe tải hẹn Lục Vệ Quốc sửa, bọn họ đều là hẹn trước, bởi vậy trước khi đi làm hắn đã nói với Lý Tĩnh giữa trưa không ăn cơm cùng nhau, hắn còn có việc bận.

Giữa trưa Lý Tĩnh ăn ở nhà ăn, cô cũng đã ăn ở đây vài lần nên cũng coi như quen thuộc, tìm một cái chỗ trống trong góc ngồi xuống.

Cô vừa ngồi xuống, tiếng thảo luận ở nhà ăn bỗng nhiên thu nhỏ lại.

Nguyên lai là có người thấy Lý Tĩnh gọi phó xưởng trưởng là chị rồi đem việc này tuyên truyền ra ngoài.

Lúc này Lý Tĩnh liền cùng chú bảo vệ ở cửa giống nhau, đều là người có bối cảnh.

Lý Tĩnh còn buồn bực một chút, thấy bầu không khí ở nhà ăn giống như không quá thích hợp, bất quá cô luôn luôn không để bụng đến hoàn cảnh chung quanh.

Điểm này liền học theo Lục Vệ Quốc.

Cô cúi đầu chăm chú ăn cơm nhưng có người không nín được.

Chu Vân Mai ở người ngoài xúi giục liền đi tới hỏi:

“Đồng chí Lý, cô là họ hàng với phó xưởng trưởng sao?”

Nghe thấy giọng nói xa lạ, Lý Tĩnh ngẩng đầu lên.

Cô gái trước mặt khoảng 17-18 tuổi, mặc quần áo lao động, hai bím tóc để ở trước ngực, khuôn mặt còn tính thanh tú, bất quá có chút hùng hổ doạ người.

Cô uống một ngụm canh mướp không có hương vị gì, nói: “Không phải,”

Tốt xấu cũng coi như là đồng nghiệp, việc này lại không có gì phải nói dối.

Cô gái trước mặt lại không thể tin tưởng trừng lớn đôi mắt, một bộ dáng cô gạt tôi. Cô ta chất vấn nói,

“Tôi đều nghe thấy được.”

Nghe thấy cái gì? Lý Tĩnh có chút đáng tiếc canh trong bát, cùng cô ta nói xong phỏng chừng canh đều mau lạnh.

Chu Vân Mai:

“Cô cũng đừng lừa chúng tôi!”

Nhưng mà Lý Tĩnh lại tiếp tục bình tĩnh uống lên non nửa bát canh, nói:

“Tôi không lừa cô.”

Bộ dáng như vậy của cô là cùng Lục Vệ Quốc học được bảy tám phần, lập tức liền lấy ra hù dọa người khác.

Chu Vân Mai cái gì cũng chưa hỏi được, nổi giận đùng đùng lôi kéo Vương Ái Lệ đi rồi.

“Chậm một chút , cô đi chậm một chút,”

Vương Ái Lệ đều sắp tức đến méo miệng.

Chu Vân Mai bỗng nhiên dừng lại, không nghĩ ra được nói:

“Cô nói cô ta có phải xem thường tôi hay không, nên mới nói dối như thế?”

Từ ngày đó bị đυ.ng hàng, bộ quần áo kia đã bị cô ta khóa lại trong tủ.