Chương 35.1

Edit + Beta: Moonmimi

Mười phút sau, dì Phương bưng một bát đường phèn tuyết lê đi ra, thời gian hầm đường phèn tuyết lê rất chuẩn, nước lê vừa thơm vừa mềm.

Một cơn gió thổi qua làm cho bức màn chậm rãi cuốn lên, bước chân của dì dừng một chút.

Thấy ông Tần cứ như vậy nằm trên ghế ngủ rồi, văn kiện lẻ loi đặt ở bên gối.

Dì Phương nhẹ nhàng buông bát, nghĩ một lát dì lại đi vào phòng ngủ tìm tấm chăn đắp cho ông.

Một tấm ảnh từ trong tập tài liệu theo khe hở rơi xuống mặt đất, Dì Phương sửng sốt một chút, ngồi xổm xuống nhặt ảnh lên, nguyên lai là ảnh chụp khi còn nhỏ của con trai duy nhất của ông Tần.

Dì cẩn thận lau đi tro bụi dính trên ảnh, trên tấm ảnh cũ là đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, mặc một bộ quần áo cắt may tinh tế, đứa trẻ có một đôi mắt sạch sẽ sáng trong……

Dì Phương trong lòng nghĩ, nếu cậu chủ nhỏ còn sống phỏng chừng lớn lên cũng đáng yêu như vậy đi?

Dì thật cẩn thận đem ảnh chụp để vào văn kiện, lại đem văn kiện để lại vị trí cũ, đóng lại cửa sổ, lúc này mới nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài.

Lúc cửa đóng lại trong phòng lập tức tối sầm xuống.

Người vốn đang ngủ mỏi mệt mở mắt ra, quay đầu phát hiện tập tài liệu vẫn còn ở lúc này mới lần nữa nhắm mắt lại ngủ.

Cốc, cốc, cốc

“Đến đây rồi, chờ một chút!”

Dì Phương vừa lau tay vừa ló đầu ra hô một tiếng.

Dì mở nắp nồi thấy thịt hầm đã chín thì tắt lửa, lúc này mới đi ra ngoài mở cửa.

“Dì Phương, ông chủ ở nhà sao?”

Người tới tên là Phương Nghị, cùng họ với dì Phương.

Dì Phương ra mở cửa để người nọ tiến vào, thở dài một tiếng nói:

“Nhỏ giọng chút, ông mới vừa ngủ, cháu có việc gì gấp sao? nếu không vội thì ngồi đợi một lát.”

Phương Nghị nhìn về phía cánh cửa đang đóng kia, nói không vội.

Là khách quen nơi này, cũng không cần người tiếp đón, chính mình tự tìm sô pha ngồi xuống.

Dì Phương nói với Phương Nghị nếu khát thì tự mình rót nước, dì đang nấu ăn được một nửa.

Phương Nghị nói được, ấm trà ở trên bàn, tự tìm cái ly rửa sạch sẽ liền rót cho chính mình.

Ông Tần tuổi lớn nên giấc ngủ không sâu, ngủ nhiều lắm nửa giờ là có thể tỉnh lại một lần.

Dì Phương vừa nấu cơm xong, thì cánh cửa đang đóng kia cũng mở ra, ông Tần đã thay đổi một bộ đồ khác, mang lên kính mắt, trong tay cầm một tờ báo, thoạt nhìn tựa như người làm công tác văn hoá.

Chẳng qua hết thảy đều là biểu hiện giả dối, ông Tần là người chân chính từ mưa bom bão đạn xông ra.

Ông chỉ cần đứng ở đó, dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng ngươi, chân tay đều phải run lên.

“Ông chủ,”

Phương Nghị nghe thấy thanh âm nhanh chóng đứng lên.

Chờ ông ngồi xuống thì rót thêm cho y một ly trà.

Tần Chung Nguyên xua tay,

“Đừng gọi ông chủ, không phải đã nói là gọi đồng chí sao?”

Phương Nghị nào dám, vội nói sang chuyện khác.

“Ông chủ, cháu nhận được tin tức liên quan tới cậu chủ nhỏ, mới đến nói cho ngài ạ.”

Động tác lấy kính mắt của Tần Chung Nguyên cứng lại, đôi tay run một chút.

Che giấu ở dưới sắc mặt bình tĩnh là từng đợt sóng biển cuộn trào, mỗi làn sóng bừng bừng xô vào bờ rồi lại không tiếng động quay về biển, vắng vẻ yên tĩnh cái gì cũng không dư thừa.

Phương Nghị tiếp tục nói:

“Năm ấy cậu chủ đã ngoan cố chống lại sự trả thù của kẻ địch, cậu ấy chuyển đến tỉnh An, mà không phải tỉnh Chiết, mấy năm nay chúng ta đều tìm lầm địa phương.”

Trong lòng Tần Chung Nguyên thình thịch mấy tiếng, bên trong mờ mịt mang theo một tia thất vọng, rồi lại không dễ dàng chấp nhận.

Thời gian ở tỉnh Chiết tìm người đã mất 5 năm, hiện tại bỗng nhiên nói người không ở tỉnh Chiết, mà là ở tỉnh An

Tỉnh An, tỉnh An, lại muốn mấy cái 5 năm để đi tìm đâu?

Rốt cuộc ông còn có thể đợi đến ngày đó hay không.

Hết thảy đều là không biết, tất cả đều trống rỗng đáng sợ.

Tay cầm cái ly của Tần Chung Nguyên đều đang run rẩy, ông tận lực làm ngữ khí của chính mình nghe không ra tâm tình gì, phân phó nói;

“Phương Nghị, việc tìm cháu trai của tôi đành phải nhờ vào cậu.”

Phương Nghị lo sợ nói:

“Ông chủ, ngài đừng nói như vậy,”

Nói thật, Phương Nghị làm việc ở bên người ông chủ bao lâu thì thấy ông tìm người bấy lâu.

Nhìn ánh mắt mong đợi của ông, từng chút một trở nên ảm đạm, trong lòng Phương Nghị cũng không chịu nổi.

Mấy năm nay, không phải không có người nghe thấy tiếng gió lại đây nhận người thân.

Lần đầu tiên ông chủ còn đầy cõi lòng chờ mong, kết quả, thời điểm ánh mắt đầu tiên thấy người, ông liền cho cảnh vệ mời người đi ra ngoài.

Phương Nghị nghĩ cũng đúng, cho dù nhiều năm như vậy không gặp, loại đồ vật như huyết thống này cũng không dễ làm giả, đôi mắt của ông chủ cũng không mù, không thể nhận bừa đi.

Lúc sau lục tục có người vì quyền thế tới lừa gạt nhận thân, ông chủ rốt cuộc không khách khí nữa, ngay cả súng đều lấy ra, trực tiếp cho người ném văng ra.

Từ đó về sau rốt cuộc không ai dám lại đây lừa gạt nữa.

Có ai không sợ súng a? Ai lại không sợ chết?

Tìm lại cháu trai là hy vọng duy nhất của ông Tần lúc còn sống ở trên đời này, giờ có người ngửi được ích lợi liền đem hy vọng xa vời này trở thành cầu thang để hướng lên trên bò.

Quả thực là một hồi châm chọc, đem miệng vết thương của người khác xé rách đến máu tươi đầm đìa.

Mà ồn ào lợi hại nhất chính là một nhà bà con thân thích của nhà họ Tần, thấy ông Tần không có người nối nghiệp, liền tưởng đem cháu trai mười tuổi qua cho ông làm người thừa kế.

Đứa trẻ mười tuổi cũng đã sớm hiểu chuyện, ông Tần cũng không cần thiết nuôi sói trong nhà.

Phương Nghị nghĩ đến lung tung rối loạn, giữa trưa lại không từ chối được dì Phương mời, hơn nữa ông chủ đồng ý đành ở lại Tần gia ăn xong cơm trưa mới chạy lấy người.

Người vừa đi, Tần Chung Nguyên lại vào thư phòng.

Nghe bên trong tiếng ho khan đứt quãng, dì Phương đem đường phèn tuyết lê lúc sáng hâm lại một lần nữa rồi bưng cho ông ăn, lúc này mới yên tâm vác rổ đi mua đồ ăn buổi chiều.

Đến nỗi Phương Nghị, vừa ra cửa sân thì gặp phải một nhà họ hàng xa kia.

Ở bên ngoài y cũng mặc kệ lễ phép gì đó, y chính là một người đàn ông chỉ biết dùng sức mạnh, muốn mắng cứ mắng.

Một nhà kia còn không có vào cửa đã bị mắng đi rồi.

Người phụ nữ trung niên phi một tiếng, nắm đứa con trai mười tuổi đi ra, trước khi đi còn mắng một câu về sau đừng hòng cầu xin bà ta.