Chương 34.1: Duy trì

Edit + Beta: Moonmimi

Tôn Thu Nguyệt là người đi đầu, cô ta thăm dò nhìn vào bên trong, trong lòng ghét bỏ căn nhà cũ này, oán trách nói:

“Sao giờ mới mở cửa? Chúng tôi đều chờ ở đây từ sáng sớm.”

Cửa tre ở trước sân chỉ có thể hai ngườ đồng thời đi qua, bọn họ đều chen chúc ở cửa làm cho cửa tre yếu ớt hung hăng lay động.

Trong phòng bếp, Lý Tĩnh thất thần nhìn bếp lửa, ánh lửa lắc qua lắc lại chiếu lên gương mặt non mịn của cô, cô dựng lên lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, không cẩn thận bị nhiệt khí nóng bỏng hun đến run run một cái.

Lục Mỹ Vân nhón chân đi theo oán giận nói một câu:

“Đúng vậy, anh hai, để cho chúng ta đi vào đã, bên ngoài lạnh chết mất.”

Sáng sớm tinh mơ, khắp nơi an tĩnh, mặt trời vừa mới mọc, trong không khí sương mù nồng hậu, chạm vào cánh tay là một mảnh lạnh lẽo, trực tiếp nổi da gà.

Lục Vệ Quốc đếm đếm, một hai ba bốn năm…… Ừ, trừ bỏ Lục Vệ Tinh có khả năng đi đánh bài trắng đêm chưa về, tất cả đều tới.

Vương Xuân Hoa đứng ở phía sau Lục Vệ Đông nhìn khắp nơi, bỗng nhiên bất mãn chất vấn:

“Thằng hai, vợ mày đâu? Như thế nào cũng không biết ra chào hỏi mọi người?”

Tôn Thu Nguyệt đương nhiên cắm vào một câu:

“Chị dâu hai chắc đang nấu cơm đi, vừa lúc, chúng tôi đều còn chưa ăn đâu, đúng rồi, tôi đi nói chị dâu làm nhiều một chút.”

Lúc này sắc mặt bà Lục mới đẹp lên, cam chịu hành vi của cô ta.

Phanh ——

Cửa tre đóng mạnh, Tôn Thu Nguyệt hoảng sợ, mặt cô ta cách cửa không quá hai centimet, thiếu chút nữa mặt liền bị thương.

Tôn Thu Nguyệt muốn chửi ầm lên, ngẩng đầu lên vừa thấy sắc mặt âm u của Lục Vệ Quốc, như thế nào đáng sợ như vậy đâu?

Tầm mắt của Lục Vệ Quốc nhìn qua bọn họ, hai tay ôm ở trước ngực, nửa híp mắt, lập tức khí thế liền tràn ra, hắn nói:

“Vợ em ba nói gì vậy, thời điểm chia nhà các ngươi chỉ cho 25kg gạo, cũng đã ăn một khoảng thời gian rồi, 25kg đó đều không còn nữa, cũng không đủ các ngươi ăn, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”

Tôn Thu Nguyệt bị nghẹn, ngậm miệng lại, nhấc chân hơi lùi về sau một chút.

Lục Vệ Đông bị thái độ lạnh nhạt cao cao tại thượng của hắn kí©h thí©ɧ tới , sắc mặt tối sầm xuống, có loại cảm giác thẹn quá thành giận sau khi bị bóc trần tính kế. Trần Mỹ Lệ kéo kéo hắn ta, ý bảo nhẫn nhịn một lúc, muốn bùng nổ cũng muốn chờ bọn họ bắt được đồ vật mới bùng nổ, khó được cô ta đối với Lục Vệ Quốc lộ ra tươi cười lấy lòng.

25 kg gạo kia, cũng coi như một đao cắm ở trong lòng bọn họ.

Mặt ngoài Trần Mỹ Lệ làm đủ tư thái của người tốt, cô ta nói:

“Em hai, lần trước khi các ngươi chia nhà chị dâu cũng không ở đó, cũng không rõ ràng việc này lắm, lúc sau chị dâu cùng anh cả cũng nghĩ đến xem hai người, nhưng công việc không cho phép, sau đó một khoảng thời gian cũng rất bận, hiện tại mới rảnh để tới xem hai vợ chồng có cần giúp gì hay không?”

Nếu lời này nói ra một cách hung tợn, khả năng tính chân thật còn sẽ cao hơn một chút, với tính cách hám lợi của Trần Mỹ Lệ.... ...

Lục Vệ Quốc muốn lấy gương ra soi xem chính mình, hắn lớn lên rất giống tên ngốc sao?

Ừ, trước kia rất giống, giả vờ đến rất giống.

Khi đó hắn là không muốn ồn ào, không nghĩ liên lụy đến họ, cũng không thèm muốn đồ vật của bọn họ.

Khả năng vì việc này làm cho bọn họ cho rằng hắn dễ bắt nạt .

Lục Vệ Quốc rất bá đạo, thể hiện ở việc một khi hắn thành lập khu vực thuộc về chính mình sẽ không cho phép người khác quấy rầy.

Hiện tại sinh hoạt của hắn rất yên bình, hắn thích cuộc sống bình bình đạm đạm như vậy.

Vừa lúc, trước kia những việc không để bụng đó, từng chút thúc đẩy việc chia nhà đều là vì hôm nay.

Ánh mắt hắn mang theo trào phúng nhìn gương mặt tươi cười của Trần Mỹ Lệ nói:

“Các ngươi chỉ cần không tới quấy rầy sinh hoạt của chúng ta, thì sẽ càng tốt.”

Lục Vệ Đông đẩy tay Trần Mỹ Lệ ra , quát lớn một câu:

“Lục Vệ Quốc, cánh của mày cứng rồi có phải hay không?”

Ánh mắt Lục Vệ Quốc chậm rãi chuyển qua sắc mặt xanh mét của hắn ta, hắn nói:

“Anh cả, chúng ta đã sớm chia nhà, không cần tôi nhắc nhở anh đi?”

“Mày!”

Nếu không phải còn cách cánh cửa, có khả năng hắn ta muốn đấm một cái đi qua.

“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa,”

Vương Xuân Hoa liền không thích quanh co lòng vòng.

Muốn thứ gì, bà ta luôn luôn mở miệng đòi lấy.

Bà ta nói:

" Trời cũng đã sáng rồi, cả nhà đừng chen nhau ở cửa nữa, thằng hai cũng vậy, tuy rằng chia nhà nhưng chúng ta vẫn còn là người một nhà, cùng anh cả tức giận cái gì, mày nhanh mở cửa để cho mọi người đi vào.”

Lục Vệ Quốc ở trong ánh mắt mang theo mệnh lệnh của bà Lục, trước sau vẫn thờ ơ.

Lục Mỹ Vân đứng ở phía bên phải cửa, vội thúc giục:

“Anh hai, anh nhanh mở cửa đi!”

Lục Vệ Quốc vẫn không nhúc nhích, hắn buông ra tay nói:

“ Các ngươi có việc gì thì nói nhanh đi, thời gian không còn sớm, tôi còn muốn đi làm việc.”

“Thằng hai!”

Vừa thấy hắn nhấc chân muốn đi, Vương Xuân Hoa vội gọi lại, bà ta tưởng mở miệng mắng, nhưng nghĩ việc mọi người đã thương lượng lúc ở trong nhà, lời tới bên miệng rồi lại đổi:

“Được rồi, ở chỗ này nói cũng được, mày muốn bảo đảm đáp ứng chúng ta là được.”

Lục Vệ Quốc một bộ dáng mời ngài nói, nếu không có người lôi kéo, Lục Vệ Đông lại tưởng đi lên đánh người.

Vương Xuân Hoa híp mắt, gương mặt già nua, nước miếng tung bay:

“Nghe nói mày ở trong thành tìm được công tác, lại còn cho vợ mày cũng tìm một cái, mày nhìn xem, chúng ta đều là người một nhà, anh cả với em ba đều ở trong nhà làm mệt chết mệt sống, nếu mày đều có thể cho vợ mình tìm một cái, vậy cũng giúp anh cả, em ba tìm một cái được.”

Ở trong miệng Vương Xuân Hoa việc tìm công tác liền dễ dàng giống như đàm luận giữa trưa ăn cái gì vậy.

Lục Vệ Quốc đã đoán được mục đich bọn họ lại đây, nhưng là vừa nghe xong lời của bà Lục, như thế nào vẫn cảm thấy khó chịu như vậy đâu?

“Được a,”

Vương Xuân Hoa đều đã chuẩn bị tốt để kể lể, lại không được liền khóc nháo, kêu người trong thôn đến xem buộc hắn tìm việc cho Vệ Đông cùng Vệ Tinh.

Thấy hắn dễ dàng đáp ứng như vậy, Vương Xuân Hoa thiếu chút nữa bị nước miếng sặc một chút, đôi mắt trợn tròn, hoàn toàn khó có thể tin.

Vài người đều cho rằng chính mình nghe lầm.

Lục Mỹ Vân nghe xong, như thế nào lại không có cô ta, như vậy không được a, cô ta cũng nói:

“Anh hai, còn có em, em là em gái ruột của anh a.”

Tôn Thu Nguyệt cùng Trần Mỹ Lệ không đoán được hắn đáp ứng nhanh như vậy , cũng tâm động, tiếp theo tưởng đứng ra tìm cảm giác tồn tại.

Vương Xuân Hoa đã gấp không chờ nổi mà nói:

“Mày nhìn xem khi nào……”

“Các ngươi mỗi người trước chuẩn bị xong 600 đồng tiền, tôi là có thể cho các ngươi tìm được công tác.”

Lời nói kế tiếp của Lục Vệ Quốc hung hăng hướng đỉnh đầu bọn họ rót hai chậu nước lạnh, là cái loại lạnh thấu tim ấy.

600 đồng tiền!! Thật đúng là dám nói!

Sắc mặt Lục Vệ Đông mới vừa tốt lên lại trở nên khó coi hơn, hắn ta tức giận nói:

“Lục Vệ Quốc, mày chơi chúng ta có phải hay không?”

Trong phòng bếp, cơm trong nồi đã nửa chín, nghe thấy liên tiếp không ngừng động tĩnh bên ngoài , Lý Tĩnh không yên tâm muốn đi ra ngoài, bước chân tới ngạch cửa, thoáng nhìn bóng dáng cứng cỏi của hắn, lại rụt chân trở về.

Đúng, cô nên tin tưởng chồng mình mới đúng, không thể đi ra ngoài cho hắn thêm phiền.

Lý Tĩnh theo thói quen sờ sờ bụng mình.

Lục Vệ Quốc vẫn bình tĩnh nhàn nhã,

“Anh cho rằng công việc trong thành dễ tìm như vậy?”

“Vậy mày như thế nào lại tìm được nhanh như vậy ?”

Lục Vệ Đông buột miệng thốt ra.

Lời này không phải nói rõ khinh thường hắn ta sao?

Sau khi chia nhà, Lục Vệ Đông còn đắc ý mấy ngày, lại hẹn mấy người anh em tốt đi uống rượu.

Vì vãn hồi thể diện, hắn ta còn khoác lác, cho dù không có thằng hai, hắn ta cũng có thể chống đỡ Lục gia, bởi vì hắn ta mới là chủ nhà.

Kết quả đâu, còn không qua bao lâu.

Lục Vệ Quốc im hơi lặng tiếng tìm được việc tốt ở trong thành.

Đó là công nhân mới có đãi ngộ, nhận tiền lương, mặc quần áo lao động……

Tin tức này vừa truyền ra, như là ở trước mặt mấy người anh em tốt của hắn ta mà hung hăng đánh mặt chính mình, một chút thể diện cũng không còn.

Lục Vệ Quốc đem lời nói ném trở về:

“Anh như thế nào biết tôi tìm không thấy công tác?”

Lục Vệ Đông cắn răng,

“Tao xem mày chính là không muốn giúp chúng ta tìm việc có phải hay không?”

Cố tình, Lục Vệ Quốc lắc đầu,

“Tôi không phải nói cho các ngươi ai muốn tìm công tác, một người cho tôi 600 đồng tiền là được.”

Lúc này Trần Mỹ Lệ cũng không lôi kéo chồng mình nữa, cô ta chỉ vào Lục Vệ Quốc mắng thẳng,

“Chú hai, chú còn có biết chúng tôi là anh trai chị dâu của chú hay không, loại lời này mà chú cũng nói được sao?, 600 đồng tiền, là người một nhà có thể nói ra tới sao?”

Đề cập đến lợi ích của bản thân, Trần Mỹ Lệ đặc biệt kích động, “Chú như thế nào biến thành người như vậy, tôi xem chú chính là học cái xấu lúc làm việc ở trong thành. Nếu là như vậy, còn không bằng đem công tác cho anh trai! Tôi thấy anh trai chú chắc chắn sẽ không học cái xấu!”

Ở trong mắt cô ta, một nhà chú hai im hơi lặng tiếng, mới là trạng thái bọn họ thích nhất.

Bọn họ là con trưởng trong nhà, chỉ cần bọn họ muốn, Lục Vệ Quốc nên thức thời nhường cho bọn họ.

Lục Vệ Quốc nghe được vào tai nọ ra tai kia, không hình tượng mà phi một tiếng, nhìn xem, cuối cùng cũng đem lời nói trong lòng nói ra đi?

Trước khi Lục Vệ Quốc xuyên thư, trầm mê với các loại thiết bị kỹ thuật, ngẫu nhiên nghe người khác nói đến các loại người cực phẩm, khi đó hắn nghe một chút liền không để ý.

Hắn không hiểu, quần thể những người cực phẩm này, rốt cuộc là từ đâu sinh ra?

Chẳng lẽ nhân tính vốn dĩ liền ác như vậy?