Chương 33.4: Sinh hoạt

Edit + Beta: Moonmimi

Tôn Thu Nguyệt thật vất vả nhìn thấy đại đội trưởng tới, lời nói đều đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Đại đội trưởng Lưu vỗ tay một cái hạ quyết định, bắt, đương nhiên muốn bắt.

Kết quả là chỉ tìm được bốn năm cái trứng rắn, nhỏ hơn so với trứng gà, nhưng so với trứng chim thì lớn hơn.

Làm bọn hắn thất vọng chính là rắn đã không có, nhưng mấy cái trứng này bọn họ chỉ có thể trực tiếp huỷ hoại, bằng không đợi ấp ra cũng không tốt……

Náo nhiệt cũng chỉ diễn ra trong năm phút, mọi người ai cũng dơ cuốc lên, kết quả cái gì cũng không có, thất vọng mà buông cuốc xuống sau đó lại nhanh chóng tản ra.

Tôn Thu Nguyệt đều sắp nhịn không được nữa, mắt thấy đại đội trưởng liền phải rời đi.

Thấy không ai chú ý, cô ta chạy nhanh đuổi theo.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Lưu Thủy quay đầu lại vừa thấy là vợ của Lục Vệ Tinh, người thường xuyên lười biếng thì ông nhăn mày theo bản năng, hỏi cô ta:

“Không ở ngoài ruộng làm việc đi theo tôi làm gì?”

Tôn Thu Nguyệt lấy lòng nói:

“Đại đội trưởng, tôi là có chuyện quan trọng muốn hỏi chú.”

“Chuyện gì?”

“Chú có biết vợ chồng anh hai đi đâu sao? Tôi thấy hai ngày này bọn họ đều không ra đồng làm việc, chú xem có phải nên quản bọn họ một chút hay không .”

Lưu Thủy còn cho rằng có chuyện gì đâu, ông chắp tay sau lưng, mặt không có biểu tình mà nhìn cô ta nói:

“Nếu tôi đếm số người không sai thì hôm nay Lục Vệ Tinh cũng không có tới.”

Nhắc đến việc này, Tôn Thu Nguyệt có chút xấu hổ, chồng cô ta mỗi ngày đều đi đánh bài, có đôi khi còn có thể thắng một ít tiền lẻ cho cô ta mua hạt dưa cắn, đây cũng là vì sao cô ta cam chịu.

Lưu Thủy giáo huấn cô ta một câu đừng quản việc của người khác, cố gắng làm việc đi.

Nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của đại đội trưởng rời đi, Tôn Thu Nguyệt tức giận cực kỳ.

Lúc quay trở lại ruộng, tâm tư của Tôn Thu Nguyệt đều ở việc suy nghĩ xem chị em dâu của cô ta đi đâu, làm việc đều không có sức lực.

Trần Mỹ Lệ giống như lơ đãng hỏi cô ta:

“Cô hỏi đại đội trưởng sao?”

Tôn Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng:

“Không có, muốn hỏi chính chị tự đi mà hỏi.”

Bỗng nhiên bị cô ta chặn họng, Trần Mỹ Lệ bị nghẹn chút, lòng hiếu kỳ cũng bị câu ra, chuẩn bị lặng lẽ đi nhà mới của em hai xem một chút.

Liên tiếp vài ngày, hai vợ chồng Lục Vệ Quốc ra cửa lúc sáng sớm tinh mơ , trời tối mới về nhà.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, lời này cũng không sai.

Kết quả ngày hôm sau liền có người bởi vì tò mò nói với Lưu Thủy, nói không biết hai chồng Lục Vệ Quốc làm gì mà công việc cũng không làm, mỗi ngày sáng sớm ra cửa, nửa đêm chuồn êm về nhà.

Lúc nhàn ngôn toái ngữ truyền tới tai Lưu Thủy, bị ông mắng một câu hoang đường, nói bọn họ không đi làm việc, mỗi ngày đều suy nghĩ linh tinh.

Trần Tú Vân bưng một chậu quần áo đi ra, khuyên ông:

“Việc này bọn họ sớm hay muộn cũng biết, cũng vì hai vợ chồng không khoe khoang, bằng không cũng không đến mức bị người nói như vậy.”

Lưu Thủy thở dài một hơi, lòng người luôn sẽ biến đổi.

Trước kia, cuộc sống của Lục Vệ Quốc trôi qua so với ai cũng đều kém, những người đó sẽ đồng tình hắn.

Nhưng nếu có một ngày bọn họ phát hiện Lục Vệ Quốc sống tốt hơn bọn họ, còn có được công việc trong thành mà bọn họ không dám mơ tưởng.

Thì phần đồng tình này sẽ biến mất đến không còn một mảnh.

Nghe được suy nghĩ của Lưu Thủy, Trần Tú Vân buông đồ vật nói:

“Ông cũng đừng đem chính mình làm cho mơ hồ, người khác đồng tình hay không đồng tình liên quan gì đến hai vợ chồng Lục Vệ Quốc, ông xem trước kia lúc hai vợ chồng sống không tốt, bọn họ cũng chỉ đồng tình bằng lời nói mà thôi. Đồng tình, tôi thấy cũng không thể lấy làm cơm ăn. Bọn họ liền tính ghen ghét lại có thể thế nào? Vợ chồng Vệ Quốc chỉ cần làm cho cuộc sống của chính mình ngày càng tốt là được, tôi thấy ông đúng là kiểu hoàng đế không vội, thái giám đã gấp .”

Lưu Thủy bừng tỉnh đại ngộ, ông cũng là nóng vội dẫn đến sai việc.

Ngay từ đầu, Lục Vệ Quốc cũng không đặc biệt yêu cầu ông giấu mọi người, là chính ông không nói với bên ngoài.

Lưu Thủy lấy tẩu hút thuốc gõ gõ trên bàn, cuối cùng tỉnh táo lại, suy nghĩ của ông đúng là sai rồi.

Suy nghĩ là vì tốt cho bọn họ, kết quả tự cho là đúng. Người khác còn sẽ cho rằng Lục Vệ Quốc cố tình giấu không cho nói ra ngoài.

Hút xong thuốc, ông lại chắp tay sau lưng chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo, chính tai nghe bọn họ nói như thế nào , thuận tiện ông lại giải thích một chút là được.

….....

Việc hai vợ chồng Lục Vệ Quốc tìm được việc ở trong thành tạo thành náo động không nhỏ ở trong thôn.

Thằng nhóc này, ngày thường không rên một tiếng, làm một lần chính là đại sự a.

Lúc này ý tưởng trong lòng mỗi người đều không giống nhau, nhưng lại giống như Lưu Thủy phỏng đoán.

May mắn ban ngày vợ chồng Lục Vệ Quốc không ở nhà, bằng không lại không biết muốn đối mặt với nhiều ít ánh mắt khác thường.

Lại là một ngày trôi qua, buổi tối lúc tắm rửa xong, Lý Tĩnh nằm ở trên giường trong lòng có chút loạn, không biết vì sao cô cảm giác giống như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Kết quả ngày hôm sau việc này liền chứng thực.

Liên tục một tuần không bắt được người, sáng sớm Tôn Thu Nguyệt cùng Trần Mỹ Lệ mang theo người tới cửa chặn lại.

Động tác đẩy cửa ra của Lục Vệ Quốc dừng lại một chút, những ngày tháng an nhàn vừa qua làm cho hắn thiếu chút nữa quên mất người một nhà này.

Bất quá hắn cũng không phải không có chuẩn bị.

Hắn bình tĩnh phân phó Lý Tĩnh đi nấu cơm sáng, sau đó mở cửa.

Đi đầu chính là Lục Vệ Đông, vẫn là dáng vẻ trên đời này ta là lớn nhất.