Chương 17: Tôn Thu Nguyệt

Edit + Beta: Moonmimi

Một tô gạo cũng không rửa đổ toàn bộ vào nồi, bột phấn trắng bên ngài xác gạo tản ra, lập tức một nồi nước chuyển thành màu trắng sữa.

Gạo này tuyệt đối không có khả năng lại vớt lên, Vương Xuân Hoa l*иg ngực đau đớn từng trận, tàn nhẫn vỗ đùi gào một tiếng,

“Vợ thằng ba, cô tìm đường chết có phải hay không”

Tôn Thu Nguyệt ngượng ngùng cười,

“Mẹ, không phải là con sợ Bảo Kiệt bị đói sao, nó chính là cháu ruột của mẹ a.”

Cô ta sợ Vương Xuân Hoa lải nhải, đem con trai đang khóc lóc nước mũi nước mắt tèm lem đẩy đi qua,

“Mẹ xem, mẹ cũng không đành lòng nhìn cháu trai ngoan của mẹ bị đói phải không”

“Bà nội, đói, đói.”

Lục Bảo Kiệt như là nghe hiểu, khi bị mẹ ruột xô đẩy thì khóc chạy qua ôm lấy đùi của bà nội.

Vương Xuân Hoa cũng đau lòng cháu ngoan, đứa cháu ngoan này của bà ta từ khi ra đời liền cùng nhà người khác không giống nhau, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã cảm thấy là có phúc khí.

Bà ta cũng không nghĩ xem Tôn Thu Nguyệt sau khi gả đến Lục gia lúc nào cũng lười biếng, thường xuyên ăn vụng, từ khi mang thai miệng cũng chưa ngừng lại, so với con dâu nhà người khác mang thai còn phải mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời mà làm việc, cô ta thì mỗi ngày lười biếng ăn vụng, sinh đứa trẻ ra có thể không lớn hơn một vòng so với người khác sao.

Thừa dịp con trai lôi kéo mẹ chồng, Tôn Thu Nguyệt trộm cầm lấy cái muỗng ở trong nồi nhanh chóng quấy vài cái, sau đó đậy nắp nồi lên.

Chuyện cười, từ trong miệng Tôn Thu Nguyệt lấy đồ vật, đó là không có khả năng.

Chờ sau khi Vương Xuân Hoa một tiếng một câu cháu trai ngoan mà an ủi cháu trai, tỉnh hồn lại thì thấy Tôn Thu Nguyệt đang ngồi xổm thêm củi vào bếp, bùm bùm, tốc độ tay của cô ta chưa bao giờ nhanh như vậy.

Rột rột rột, mở nắp nồi thấy sương trắng bay lên, dự đoán gạo đều nấu mềm nhũn.

Vương Xuân Hoa tức ngực, thiếu chút nữa hít thở không thông.

Bà ta xem như thấy rõ, trong nhà này mỗi người đều là keo kiệt, cho cô em chồng của bọn họ cất chút cơm ăn đều không được.

Tôn Thu Nguyệt làm bộ không thấy sắc mặt bà ta, xoa xoa tay nói,

“Mẹ, mẹ chờ một chút, cơm đợi lát nữa thì xong rồi.”

" Vợ thằng ba!”

Vương Xuân Hoa hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái,

“Cô, cô là muốn tức chết ta có phải hay không”

“Mẹ, con nào dám a.” Tôn Thu Nguyệt lấy lòng cười.

Trong không khí đã tràn ngập hương vị của cơm, Vương Xuân Hoa biết nói cái gì nữa cũng vô dụng, sắc mặt xanh mét.

Lý Tĩnh cố ý kéo dài thời gian, đổi xong quần áo lại đây thì phát hiện phòng bếp có chút chật.

Tầm mắt mịt mờ mà từ trên người bọn họ nhìn qua, giống như —— có chút không bình thường

Tôn Thu Nguyệt liếc mắt thoáng nhìn thấy người đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt sáng lên, đánh vỡ không khí cứng ngắc này,

“Ơ, chị dâu hai đói bụng rồi à, nhanh thôi ạ, cơm tối nấu sắp xong rồi.”

Vương Xuân Hoa xụ mặt xoay người sang nhìn cô, đột nhiên Lý Tĩnh có dự cảm không tốt, bọn họ không phải là đang cãi nhau đấy chứ?

“Vợ thằng hai, cô lại đây làm gì?”

Vương Xuân Hoa sắc mặt âm trầm, như sợ người khác không biết bà ta đang tức giận.

Lý Tĩnh mím môi, trong lòng nói thầm mình đến thật không đúng lúc, cô nhếch miệng nói:

“Mẹ, con chính là đến xem, con đi liền đây”

Cô cũng không ngốc, hai người trong phòng bếp khẳng định là ầm ĩ không vui, cô hiện tại cũng không muốn bị kẹp trong đó.

Tôn Thu Nguyệt nhanh nhẹn đem đồ ăn trên bếp đổ vào nồi, vừa nghe lời này quay đầu lại nói:

“A? Chị dâu, chị khoan đã đi a!”

Lý Tĩnh nháy mắt liền biến mất ở trong phòng bếp.

Tôn Thu Nguyệt bị hơi nóng bốc lên nóng mức đến hét một tiếng, đột nhiên đậy cái nắp lên, nồi không vững lập tức rung lên vài cái.

Vương Xuân Hoa mắt trợn trắng, mắng câu xứng đáng, dắt cháu trai ra ngoài.

Lý Tĩnh cúi đầu từ dưới mái hiên đi ra lại gặp phải Trần Mỹ Lệ đang bưng cái chậu giặt đồ.

Bước chân của cô dừng lại một chút,

Trần Mỹ Lệ:

“U, Vợ chú hai, không phải nói đi giúp vợ chú ba nhóm lửa sao? Như thế nào này liền đi ra.”

Lý Tĩnh quay đầu lại nhìn chị ta, miễn cưỡng tươi cười nói;

“Mẹ ở bên trong, tôi liền không thêm phiền nữa, tôi đi trước đây.”

Trần Mỹ Lệ đối với bóng dáng vừa biến mất của cô hừ lạnh một tiếng.

Vương Xuân Hoa đi ra thấy con dâu đang đứng ở kia, tức giận mà nói:

“Đứng như khúc gỗ ở đó làm gì ?”

Trần Mỹ Lệ vô duyên vô cớ bị mắng, trong lòng thầm mắng vài câu,

“Mẹ, con chuẩn bị đi giặt quần áo, con đi đây.”

Nói xong, cô ta bưng chậu chạy nhanh ra cái giếng bên cạnh sân.

“Bà nội, cháu đói, muốn ăn đường.”

Lục Bảo Kiệt nhớ tới việc mẹ trộm nói với nó bà nội có giấu đường, nước miếng đều nhanh chảy xuống, không ngừng thúc giục bà ta.

Vương Xuân Hoa còn đang lầm bầm, nghe thấy cháu trai ngoan nói như vậy, bỗng nhiên dừng lại bước chân, xụ mặt hỏi:

“Cháu như thế nào biết bà có đường, có phải mẹ cháu nói cho cháu hay không”

Lục Bảo Kiệt bị dọa, hoảng sợ nhìn bà ta.

Vương Xuân Hoa:

“Nói cho bà, bà cho cháu ăn đường.”

Lục Bảo Kiệt liếʍ liếʍ môi, nuốt nước miếng,

“Bà nội, mẹ nói bà có đường.”

“ Tôn Thu Nguyệt cô được lắm! Thế nhưng còn muốn lấy đồ vật từ trên người ta.”

Vương Xuân Hoa hung hăng vỗ đùi.

Lục Bảo Kiệt, thanh âm run run,

“Bà Nội...,”

Thần sắc sợ hãi của cháu trai bảo bối làm bà ta giảm bớt không ít tức giận, Vương Xuân Hoa chửi thề một tiếng,

“Bà sẽ lấy đường cho cháu ăn ,”

Lục Bảo Kiệt lúc này mới nín khóc mỉm cười,

Vương Xuân Hoa dắt cháu trai vào phòng, từ trong ngăn tủ màu đen cũ kĩ đầu giường lấy ra một bao đường, động tác thật cẩn thận.

Lục Bảo Kiệt thèm đến mức nước miếng đều chảy xuống dưới, duỗi tay liền phải đoạt lấy

“Bà nội,”

Vương Xuân Hoa quát một tiếng,

“Đừng nhúc nhích,”

Kẹo sữa này là tháng trước Lục Mỹ Vân từ trong thành trở về mang cho bà ta, bà ta chính mình đều luyến tiếc ăn, nếu không phải ngày mai Lục Mỹ Vân về nhà, sẽ mang cho bà ta kẹo mới, bà ta còn luyến tiếc.

Đương nhiên, kẹo này bà ta cũng chỉ bỏ được cho cháu trai nhỏ ăn.

Vương Xuân Hoa chọn chọn nhặt nhặt mà từ bên trong móc ra một cái kẹo cứng đã bắt đầu chảy nước đưa cho hắn.

Lục Bảo Kiệt nhanh chóng nhét kẹo vào trong miệng đến giấy gói kẹo cũng không thèm lột, bẹp, khóe miệng chảy xuống một bãi nước miếng,

“Bà nội, ngọt quá, cháu còn muốn.”

“Một đám quỷ đòi nợ!”

Vương Xuân Hoa lại bỏ vào trong tay nó mấy cái kẹo nữa.

Lục Bảo Kiệt cầm kẹo, cảm thấy mỹ mãn mà xoay người chạy đi, Vương Xuân Hoa kêu đều kêu không được, đúng là một đám vô ơn.

Lục Bảo Kiệt trong miệng ăn một cái, trong tay còn có ba cái, khi đi vào phòng bếp thì đều bị bà mẹ tham ăn là Tôn Thu Nguyệt cướp đi.

Nói cái gì mà trẻ con ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng, cô ta cất giúp , Lục Bảo Kiệt khóc cũng không dám khóc, dù sao nó vừa đi, Tôn Thu Nguyệt đã lột ra giấy gói kẹo sau đó ném toàn bộ vào trong miệng.

Trời vừa sẩm tối thì người Lục gia đúng giờ ăn cơm.

Đến nỗi Vương Xuân Hoa tâm tình không tốt ,gương mặt âm trầm, cũng không có ai còn rảnh để ý bà ta, bọn họ đều đói đến sắp hôn mê.

Vương Xuân Hoa hung hăng cầm bó đũa chọc chọc ở trên bàn, chọc chỉnh tề mới buông đũa xuống.

Lục Vệ Tinh đánh bài cả một ngày đã đói đến độ sắp hôn mê, ăn nhanh đến mức bị bỏng, miệng run run một cái, nhe răng trợn mắt,

“Mẹ, mẹ lại làm sao vậy”

Những người còn lại đều giả ngu, Lý Tĩnh xem chồng mình vùi đầu ăn cơm cũng vội vàng tăng tốc độ nhanh hơn, vờ như không nghe thấy.

Vương Xuân Hoa,:

“Hỏi vợ của con đi,”

Lục Vệ Tinh bĩu môi, hít một hơi dài, hắn ta mới không dám, nếu hỏi thì hôm nay cũng đừng hòng được ngủ trên gường.

Tôn Thu Nguyệt đắc ý nhếch khóe miệng, trên mặt lại là không lộ ra, trước mặt cả nhà ngược lại không sợ mà nói:

“Mẹ, con còn không phải là ngăn cản mẹ lấy lương thực của chúng ta cho cô em chồng ăn sao?”

“Cái gì?”

Phản ứng kịch liệt nhất vẫn là Lục Vệ Tinh,

“Mẹ, mẹ lấy lương thực của chúng ta cho em gái ăn”

Đầu óc không phải bị hỏng rồi đi, Lục Vệ Tinh bởi vì Vương Xuân Hoa là mẹ ruột của hắn ta mới không dám mắng ra.

Hắn ta buông chiếc đũa,

“ Mẹ, em gái là người thành phố, ăn lương thực trong thành, cuộc sống trôi qua nào có khổ sở như anh của nó, mẹ còn cho nó……”

Lục Vệ Tinh nước miếng văng khắp nơi,

“Vệ Tinh!”

Vương Xuân Hoa bị bẽ mặt, bà ta quăng mạnh đôi đũa xuống.

Con cả Lục Vệ Đông mày nhăn lại nhưng vẫn tiếp tục ăn, hắn ta luôn luôn như vậy, ngay cả Trần Mỹ Lệ mặc dù ghen ghét mẹ chồng buổi chiều mắng cô ta, vẫn thảnh thơi ăn cơm, đều không hề nghĩ đến việc khuyên. Thậm chí ở trong lòng hung hăng mắng cô em chồng dám lấy lương thực của chị ta, quả thực không biết xấu hổ.

Đến nỗi mấy đứa trẻ mặt đều mau chôn đến trong bát cơm, không có đứa nào quan tâm việc của người lớn.

Lục Vệ Tinh rụt cổ, vẫn là gan lớn mà nói:

“Mẹ vốn dĩ liền có sai, mẹ hỏi một chút anh cả, anh hai xem có phải hay không.”

Hai người bị điểm danh phản ứng khác nhau,

Lục Vệ Đông trước mặt cả nhà luôn thích tỏ vẻ hắn ta là anh cả, hắn ta ho khan một tiếng:

“Chú ba, không thể nói như vậy,”