Chương 6: Hiểu lầm

Trong lòng Kỳ Minh tràn đầy hoảng sợ, nhưng trên mặt vẫn phải làm ra dáng vẻ ổn định.

Cũng may cậu là ảnh đế, việc này đối với cậu mà nói không có chút khó khăn nào.

Nhưng trên thực tế, cậu thậm chí còn không có sức để nhấc chân bước đi, bất quá cũng may tiếng chuông di động đột nhiên vang lên đã cứu Kỳ Minh một mạng.

Kỳ Minh cũng không xem là ai gọi đến, trực tiếp nhận điện thoại.

Giọng Tống Côn Ngạn truyền ra từ di động, “Ra đây.” Hai chữ tràn ngập ý ra lệnh.

“Anh ở đâu?” Kỳ Minh lén liếc mắt nhìn Tống Côn Lãng một cái, lựa chọn đi gặp Tống Côn Ngạn, cậu cũng không dám một mình đối mặt với quỷ đâu.

Tống Côn Ngạn: “Cửa.”

Kỳ Minh: “Bây giờ tôi ra ngay.”

Kỳ Minh cúp điện thoại, quay đầu đi đến cửa, cậu che giấu rất tốt, khiến cho người ta không nhìn ra là cậu đang vội vàng rời khỏi.

Trước cửa biệt thự có một chiếc Maybach đang đậu, Tống Côn Ngạn ngồi ở trên ghế điều khiển, trên mặt tràn đầy sương lạnh, hắn nhìn thấy Kỳ Minh đi ra từ biệt thự từ xa, cũng không biết là đang băn khoăn cái gì mà cứ luôn nhìn về phía sau.

Tống Côn Ngạn híp híp mắt, ấn kèn xe. Kỳ Minh lập tức nhìn qua, vài bước liền vọt đi lên, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Kỳ Minh cố ý giữ khoảng cách với Tống Côn Ngạn, cũng không có ngồi ở ghế phụ cạnh ghế điều khiển, mà là ngồi ở hàng ghế phía sau, sau khi thắt dây an toàn, đang chuẩn bị thở phào một hơi, khi ngẩng đầu liền đυ.ng phải ánh mắt lạnh như băng của Tống Côn Lãng trong kính chiếu hậu.

Đệch! Tống Côn Lãng lên xe từ lúc nào thế!

Kỳ Minh cũng không dám đối mặt với Tống Côn Lãng, cậu lập tức cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy cái gì.

Tống Côn Ngạn vừa lái xe, vừa chú ý đến Kỳ Minh, lúc này thấy phản ứng của Kỳ Minh như vậy, chỉ cho là vì Kỳ Minh nhìn thấy mình nên chột dạ, cười nhạo một tiếng, cũng không nói chuyện.

Xe cuối cùng cũng dừng lại ở bãi đậu xe ngầm của khách sạn, sau khi Tống Côn Ngạn xuống xe liền trực tiếp lôi kéo tay Kỳ Minh đi đến thang máy cách đó không xa.

Kỳ Minh giãy giụa một chút, không giãy ra được, nhíu nhíu mày, “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Tống Côn Ngạn ý vị không rõ cười cười, “Đi làm chuyện mà cậu vẫn luôn muốn làm.”

Hắn nói xong thì ấn thang máy, không bao lâu cửa thang máy liền mở ra, Tống Côn Ngạn đi vào trước, dưới chân Kỳ Minh lại như mọc rễ, Tống Côn Ngạn thậm chí còn kéo không nhúc nhích được cậu.

“Đi vào.” Vẫn là giọng điệu ra lệnh đó, còn mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Kỳ Minh không phải không muốn đi vào, nhưng mà chân của cậu nhấc lên không nổi. Ánh đèn lờ mờ của bãi đỗ xe chiếu lên gương mặt đã trắng bệch của cậu, cậu run rẩy mở miệng, “Anh không thấy trong thang máy đều là ‘Người’ sao?”

Tống Côn Ngạn nhìn không ra Kỳ Minh là đang giả vờ hay là thật sự nhìn thấy thang máy có “Người”, bởi vì dáng vẻ sợ hãi này của Kỳ Minh quá mức chân thật.

Một trận gió lạnh từ trên đỉnh đầu thổi xuống, Tống Côn Ngạn giật mình, theo bản năng ra khỏi thang máy,

Tống Côn Ngạn cảm thấy việc mình bị Kỳ Minh dọa sợ thật sự là quá mất mặt, cho nên thẹn quá hóa giận nói: “Kỳ Minh, tốt nhất là cậu đừng có giở trò với tôi!”

Thật ra thì Kỳ Minh cũng không phải muốn dọa Tống Côn Ngạn đâu, chỉ là trong nháy mắt khi thang máy vừa mới mở ra kia, cậu xác thật là nhìn thấy trong thang máy tràn đầy “Người”. Những người này mặc quần áo chen chúc đứng trong thang máy với một vẻ mặt chết lặng, không hề có một chút cảm xúc nào.

Nhưng cảnh tượng như vậy cũng chỉ trong nháy mắt, chờ khi Kỳ Minh nhìn lại thì trong thang máy đã trống rỗng, chỉ có ánh đèn sáng nhợt nhạt và âm thanh vận hành của máy móc mà thôi.

Kỳ Minh cũng không biết vừa rồi, trong nháy mắt kia rốt cuộc là do mình hoa mắt hay là làm sao vậy, không lẽ nhìn thấy được một con quỷ Tống Côn Lãng này, là có thể nhìn thấy được tất cả quỷ ở trên đời này sao?

“Không, vừa rồi nói đùa với anh thôi!?” Kỳ Minh pha trò nói, lại không dám khẳng định vừa nãy, bản thân rốt cuộc có phải là hoa mắt hay không, sau đó cậu cẩn thận đi theo Tống Côn Ngạn vào thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, thân thể của Tống Côn Lãng cũng bay từ kẹt cửa vào, đứng ở bên cạnh Kỳ Minh.

Kỳ Minh rụt rụt cổ, cảm thấy hơi lạnh.

Lại không ý thức được động tác co rúc này của cậu ở trong mắt của Tống Côn Ngạn chính là đang muốn cọ vào người hắn, động tác này 100% là đang muốn câu dẫn hắn đi. Tống Côn Ngạn cười lạnh một tiếng. Hắn còn tưởng rằng Kỳ Minh đã đổi tính rồi, hóa ra đều là diễn. Cũng đúng, chó làm sao bỏ được không ăn phân chứ.

Thang máy từ bãi đỗ xe tối tăm một đường lên tới tầng 18, Kỳ Minh không còn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ nữa, cho nên liền xác định vừa rồi là do mình hoa mắt. Lại không biết, mấy thứ vừa rồi cậu nhìn thấy đang run bần bật xếp chồng ở trong một góc thang máy, cũng không biết cái góc nhỏ đó chỉ đứng được có một người, lại làm sao có thể xếp chồng mười mấy “Người” được như thế.

Thang máy đinh một tiếng mở ra, người trong thang máy đều bước ra, Tống Côn Lãng cũng đi theo ra.

Mấy kẻ hèn mọn xếp chồng ở trong góc rốt cuộc cũng tản ra, lại khôi phục trạng thái chen đầy thang máy, biểu tình trên mặt của bọn họ không còn chết lặng nữa, mà tất cả đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, thậm chí còn có một loại hưng phấn như đã tiễn được sát tinh đi rồi.

Tống Côn Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng của Kỳ Minh, như đang suy tư cái gì đó.

Tống Côn Ngạn đặt một phòng tổng thống ở trong khách sạn, sau khi cà thẻ đi vào, không chờ Kỳ Minh kịp phản ứng lại thì đã đè Kỳ Minh lên trên cửa rồi hôn xuống.

Trước đó, vừa về đến nhà thì liền nhìn thấy quỷ hồn của Tống Côn Lãng, lại bị một đường đi theo lại đây, ngay sau đó lại mơ hồ nhìn thấy thật nhiều quỷ ở trong thang máy, đừng nhìn trên mặt Kỳ Minh rất ổn, thật ra là đã bị dọa ngốc luôn rồi, cứ như vậy mà mơ mơ màng màng bị Tống Côn Ngạn kéo tới phòng khách sạn này.

Chờ đến khi Kỳ Minh phản ứng lại, đã nhìn thấy khuôn mặt của Tống Côn Ngạn đột nhiên phóng đại ra, Kỳ Minh không kịp đề phòng, cũng may là còn kịp thời quay đầu đi, môi của Tống Côn Ngạn cứ như vậy hôn trượt lên trên má của Kỳ Minh.

Giây tiếp theo, Kỳ Minh liền uốn cong gối thúc lên hạ thể của Tống Côn Ngạn, nhân lúc Tống Côn Ngạn bởi vì đau đớn mà thả lỏng kiềm chế đối với cậu lại nện thêm một quyền lên trên mặt của Tống Côn Ngạn, đánh người ngã xuống đất.

Kỳ Minh mở cửa muốn chạy, lại phát hiện cửa đã bị Tống Côn Ngạn khóa trái.

Tống Côn Ngạn chịu đựng đau đớn bò dậy từ trên mặt đất, sờ sờ khóe miệng, duỗi tay ra muốn kéo Kỳ Minh. Kỳ Minh vẫn luôn chú ý hắn, thấy Tống Côn Ngạn duỗi tay lại đây thì lập tức tránh đi, “Tống Côn Ngạn, anh phát điên cái gì thế hả?”

Tống Côn Ngạn cười lạnh, trong mắt toàn là vẻ khinh thường, “Sao nào? Đều đã đi thuê phòng với tôi rồi, còn muốn vờ vịt cái gì? Không phải cậu đã sớm muốn bò lên giường của tôi rồi sao?”

Hoá ra cái câu mà hắn đã nói “Làm chuyện mà cậu luôn muốn làm” là bò lên giường của hắn.

Kỳ Minh sửng sốt, lại hiểu được tại sao Tống Côn Ngạn lại có ảo giác như vậy, bởi vì đây là chuyện mà “Kỳ Minh” thật vẫn luôn muốn làm, chỉ là lúc trước Tống Côn Ngạn vẫn luôn câu kéo “Kỳ Minh”, không để “Kỳ Minh” thực hiện được mà thôi.

Vậy tại sao hiện tại Tống Côn Ngạn lại thay đổi chủ ý?

Kỳ Minh cũng không ngốc, suy nghĩ một chút liền có được đáp án, nói không chừng là Tống Côn Ngạn vì nghĩ Kỳ Minh trước mắt này vẫn còn thâm tình với hắn nên liền cố ý hy sinh nhan sắc của mình để dỗ Kỳ Minh, làm cho Kỳ Minh càng thêm một lòng với hắn, vậy thì có thể dễ dàng nắm được cổ phần của Tống thị đang ở trong tay Kỳ Minh.

Nhưng Tống Côn Ngạn lại không nghĩ đến, Kỳ Minh trước mắt này là Kỳ Minh đã chết tâm, không có bất kỳ cảm giác nào với hắn, chỉ muốn né xa hắn mà thôi.

Tống Côn Ngạn thấy Kỳ Minh không nói lời nào, cho rằng Kỳ Minh đã bị mình nói trúng tâm tư, lập tức nâng cằm, vẻ mặt vênh váo hung hăng nói: “Cậu cũng đừng nghĩ lạt mềm buộc chặt, tôi thích cậu mới tìm cậu, nhưng nếu cậu chọc giận tôi, cậu cảm thấy mình còn có cơ hội sao?”

Nào có ai lại đi dỗ người khác như vậy a? Vừa phun tào Tống Côn Ngạn bệnh tâm thần ở trong lòng, trên mặt Kỳ Minh lại bày ra dáng vẻ áy náy, cậu vô cùng có thành ý mà khom người trước Tống Côn Ngạn một cái, “Xin lỗi vì đã làm anh hiểu lầm như vậy. Tôi thừa nhận sai lầm của mình với anh, thực sự xin lỗi, trong khoảng thời gian này là tôi vẫn luôn lợi dụng anh.”

Tống Côn Ngạn: “……”

Kỳ Minh không cho Tống Côn Ngạn cơ hội nói chuyện, cậu thẳng thắn nói: “Thật ra người tôi thích ngay từ lúc đầu chính là Tống Côn Lãng, chỉ là khi đó anh ấy chính là ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời, chỉ dựa vào sức của một mình tôi, tôi không có cách nào tiếp cận được anh ấy. Khi tôi biết được anh là em trai của anh ấy thì liền nảy sinh ra ý định thông qua anh để tiếp cận anh ấy. Cho nên, vì có thể tiếp cận được với anh ấy, tôi chỉ có thể lợi dụng anh. Tôi thật sự rất yêu anh ấy, cho dù chỉ được nhìn anh ấy từ xa thôi thì tôi cũng đã rất mãn nguyện rồi. Không ngờ là anh lại bảo tôi lấy cho anh ấy, cho dù cuộc hôn nhân này chỉ vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi, anh ấy cũng đã rời xa tôi mãi mãi, nhưng ba ngày này đã trở thành ba ngày đẹp nhất trong cuộc đời tôi.”

Ánh mắt của Kỳ Minh xuyên qua Tống Côn Ngạn, dừng lại bên ngoài cửa sổ phía sau Tống Côn Ngạn, cậu nhìn chăm chú vào màn đêm, ánh mắt xa xôi mà thâm tình, “Tôi thật sự muốn cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này, khiến cho cuộc đời của tôi không còn gì tiếc nuối nữa.”

Tống Côn Ngạn: “……”

Hắn cảm thấy lúc ở trong thang máy hắn không nhìn thấy quỷ, lúc này đây mới thật sự là gặp quỷ, nếu không thì tại sao lại nghe thấy Kỳ Minh đang liên thiên nói chuyện hoang đường gì thế này?