Lòng bàn tay của Dạ Khuynh Trú nóng bỏng, xoa đến khi da thịt sau lưng Diệp Vĩnh Hoan cũng cảm thấy nóng hừng hực, anh mới dừng lại.
Nhìn chằm chằm vào vòng eo mảnh mai và đôi mông trắng nõn của Diệp Vĩnh Hoan mười phút, Dạ Khuynh Trú không thể nói gì, đắp chăn cho mười phút, rồi đứng dậy rời đi.
… Không phải anh kỳ lạ, mà là chỉ cần nhìn từ phía sau, vòng eo và hai cánh mông của Diệp Vĩnh Hoan, thật sự còn hấp dẫn hơn của con gái.
Thật là một thiếu gia vô dụng.
Ngày hôm sau, Diệp Vĩnh Hoan tỉnh dậy từ giấc mơ, trước mắt lại là Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân vừa thấy cậu tỉnh lại, liền nắm chặt tay cậu, nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.
Cùng một căn phòng, cùng một người, cùng một động tác, khiến Diệp Vĩnh Hoan có cảm giác như mình vừa quay trở lại khoảnh khắc xuyên sách.
Chẳng lẽ Dạ Khuynh Trú nhân lúc cậu ngủ mà gϊếŧ cậu, khiến cậu lại bắt đầu cuộc đời mới?
Diệp Vĩnh Hoan đang tưởng tượng, thì thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, Dạ Khuynh Trú lạnh lùng mang theo một cốc sữa bước vào.
Diệp phu nhân nhìn con trai ruột của mình, lại nhìn đứa con nuôi mình cưng chiều, hòa nhã giải thích, “Hoan Hoan, Khuynh Trú nói không tìm thấy hoa tai trong hồ, có lẽ bị dòng nước cuốn vào góc khuất khó phát hiện. Khuynh Trú nói sẽ đền cho con một đôi tương đương, con có thể… tha thứ cho nó không?”
Diệp phu nhân luôn quan sát biểu cảm của Diệp Vĩnh Hoan, thấy cậu không có cảm xúc gì, mới nói câu cuối cùng.
Diệp Vĩnh Hoan thực sự không có cảm giác gì, cậu không thực sự muốn gây sự với Dạ Khuynh Trú… Nhưng điều này không phù hợp với vai ác độc pháo hôi của cậu, hơn nữa tình tiết tối qua đã bị lệch.
Tại sao lại như vậy? Vì nhân vật chính tự chạy lệch nên mới thay đổi sao?
Diệp Vĩnh Hoan còn chưa nghĩ ra được điều gì, cửa phòng lại bị đẩy ra. Thiếu niên cao ráo, lạnh lùng lại lần nữa không được cho phép mà xông vào phòng cậu.
Diệp Vĩnh Hoan muốn làm một thí nghiệm để kiểm chứng suy đoán của mình.
Trong nguyên tác, “Diệp Vĩnh Hoan” bị hành hạ một trận, ngày hôm sau liền sốt cao không dậy nổi. Dạ Khuynh Trú cũng xuất hiện trước giường cậu, dùng ánh mắt đe dọa cậu một hồi.
“Diệp Vĩnh Hoan” suýt nữa bị sự điên cuồng của Dạ Khuynh Trú gϊếŧ chết, lúc này chính là thời điểm cậu sợ nhất, vừa thấy anh liền phát bệnh PTSD, run rẩy không dám nói thật, bệnh gần một tháng mới hồi phục. Cho đến tiệc sinh nhật của Diệp phu nhân, muốn đổi họ cho Dạ Khuynh Trú, “Diệp Vĩnh Hoan” thật sự không chịu nổi nữa, mới lại bắt đầu gây sự.