Edit: NhuocPhong4 và Arimy. Beta: yuikomori33. Đến tối, mấy người Bạch Thục đã chờ ở bên ngoài phòng làm việc của Thái Tử, đợi phó quan Karl gọi, bọn họ mới theo đội đi vào.
Bạch Thục ban đầu đứng ở hàng đầu tiên, nhưng cậu cảm thấy hàng đầu có vẻ quá mức gây chú ý, dù sao cũng chỉ là đi theo đám người bọn họ, hơn nữa vạn nhất hắn mở hộp quà đầu tiên thì sao? Như vậy cũng quá xấu hổ đi?
Cho nên cậu từ hàng đầu tiên quay đầu bước hai bước, đứng xuống hàng cuối cùng.
Tiêu Kim ban đầu không rõ nguyên nhân, nghĩ rằng cậu thấy ngượng ngùng khi gặp thần tượng, sau đó lại phát hiện người đứng ngoài cửa trừ Karl còn có Charles.
Đặc biệt tên này còn hướng phía Bạch Thục gật gật đầu, giống lần gặp nhau trong sân đấu cơ giáp.
Cái tên vô liêm sỉ này!
Tiêu Kim tức khắc cảm thấy đồng cảm như chính hắn bị vậy, thời điểm đi ngang qua Charles, hắn hung hăng trừng mắt nhìn tên đó một cái, cái liếc mắt kia diễn tả chân thực thế nào là không đội trời chung.
Charles hoang mang mất hai giây, sau đó hỏi Karl: "Hắn vì sao trừng ta? Ta có chọc đến hắn sao?"
Karl nói:"Nói không chừng là hôm nào đó anh uống say từng động vào đi, ai mà biết được?!"
"Làm thế nào, sao có thể như vậy được?" Charles nói còn có chút hoang mang, dù gì cũng có quá nhiều người, gã cũng cẩn thận tìm kiếm trong đầu, nhưng thật sự là tìm không ra, người này dù sao lớn lên cũng xinh đẹp như thế, chính là thuộc vào phạm vi thẩm mỹ của gã.
Thời điểm Bạch Thục đi vào, một mực dính phía đằng sau Taylor, trên thực tế Taylor lùn hơn cậu nửa cái đầu, nhưng cậu vẫn kiên định cho rằng điều này có thể hạ thấp ít nhất 90% sự tồn tại của cậu.
Tới trước bàn làm việc của Thái Tử, liền nghe hắn mở miệng nói trước: "Để mọi người đợi lâu rồi, mời ngồi."
Tiêu Kim lập tức nói: "Không lâu không lâu, bọn ta cũng vừa mới đến thôi."
"Phó quan nói, sự tình ngày đó ở trang viên Fetterly đối với các ngươi, kỳ thật cái này cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ta cũng là trùng hợp đi ngang qua, không cần khách sáo như vậy."
Karl thở ra một hơi, là trùng hợp đi ngang qua, cơ giáp kia thiếu chút bị y chạy cho hỏng, để cơ giáp cấp tám của y chạy theo cơ giáp cấp mười hai, đây là cái khái niệm gì?
Tiêu Kim nói:"Gì mà cái chuyện nhỏ không tốn sức, đều là ngài giúp bọn ta."
Y vừa nói, vừa mang hộp quà ra, Bạch Thục cũng theo y mang ra.
Bạch Thục trước sau đều không ngẩng đầu lên, cậu cảm thấy mình căn bản không cần nhìn đối phương, chỉ chờ đối phương nói một câu: "Tâm ý của mọi người ta nhận, ta còn có việc, các ngươi đi về trước đi!"
Chắc chắn cậu sẽ là người đứng lên chạy đầu tiên.
Nhưng là không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Ngay khi phó quan chuẩn bị mang lễ vật đi, Tiêu Kim liền nói một câu:"Công tước đại nhân, lễ vật này là chúng ta tự chọn riêng, ngài không mở ra nhìn thử sao?"
Bạch Thục hận không thể giật sạch tóc trên đầu, như vô tình mà liếc ba cái hộp kia...
Ba hộp này rõ ràng bề ngoài giống nhau, nhưng ký hiệu màu đen trên mặt hộp là có ý gì đây?
Nhưng điều kinh khủng nhất là hộp không có tên đặt trên đầu.
Vì vậy, cậu kéo tay Taylor bên dưới bàn, thấp giọng nói:"Các ngươi viết tên làm gì?"
Taylor nói:"Phải viết tên, nếu không không biết công thức đại nhân thích quà của ai?"
"Không phải đều chọn giống nhau sao?"
Taylor trả lời: "Không giống nhau, kích cỡ chúng ta chọn không giống nhau, lát nữa xem biểu tình của Thái Tử, ai chọn đúng sẽ khiến khoảng cách giữa chúng ta và thần tượng càng gần một bước, lợi ích của các chị em sắp tới...."
Nàng càng nói càng hưng phấn, Bạch Thục chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay quấn băng gạc kia cầm lấy hộp quà trên cùng...
Và sau đó.
Một tràng tiếng xé giấy phát ra.
Xung quanh tất cả đều yên lặng.
Lý do của việc này là, trừ Tiêu Kim ra, còn lại tất cả mọi người ở đây đều xấu hổ đến không nói nên lời.
Ngay cả Charles - người đã quá quen với các loại sóng gió, cũng không khỏi ngây người không nói nổi.
Karl thì đừng nhắc đến thì hơn, y lớn như vậy còn chưa từng yêu đương, làn da màu lúa mì của y đều chuyển sang màu hồng cả rồi, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác.
Đến nỗi bản thân Lạc Thần, hắn cầm qυầи ɭóŧ màu đỏ kia, trả lại không được mà nhận cũng không xong, cái loại cảm giác này, nếu muốn hình dung, chính là lúc hắn bị vây kín trên chiến trường, súng trong tay liên tục bắn ra, da trong lòng bàn tay đều bị phỏng.
Lông mày hắn cau lại thành chữ
Xuyên, trong lúc bất đắc dĩ, hắn chợt thoáng nhìn thấy tên trên hai hộp còn lại... Tiêu Kim cùng Taylor.
Lại dùng dư quang quét một chút người đang muốn đem đầu chôn trên bàn đọc sách.
Đột nhiên hắn nhướng mày, xấu hổ trong lòng bị quét sạch, hai mắt phát ra tinh quang.
Không nghĩ tới.
Cậu ấy cư nhiên lại tặng mình qυầи ɭóŧ, Cậu ấy có phải có ý với mình hay không?
Chỉ là xấu hổ, không chịu thừa nhận trước mặt mọi người sao?
Khẳng định là như thế, bằng không cậu ấy tặng mình cái này làm gì?
Trong lúc này hắn vô cùng tự nhiên đem qυầи ɭóŧ trước sau đảo qua một lần, phía trên nhãn hiệu còn ghi hai chữ "
sửa đổi" càng làm hắn hứng thú dạt dào, cố ý mở miệng hỏi: "Cái này là ai chọn?"
Tiêu Kim chỉ vào Bạch Thục nói: "Là Tiểu Thục Thục, ngài xem xem số đo, ai thích hợp nhất ngài liền nhận lấy a."
Lạc Thần nhìn Bạch Thục, nheo mắt đáp: "Thật trùng hợp, cái này thích hợp nhất, giống như....đặc biệt nhờ thợ may-làm-cho-ta. "
Bạch Thục lớn từng này cũng chưa bao giờ xấu hổ đến thế, đều đặt cùng một chỗ, không có đạo lý ai đặt phù hợp,tức khắc mở miệng nói: "kia...chính là tôi tùy tiện sai nam phó đi mua, chỉ là trùng hợp thôi."
"Phải không?"
Lạc Thần nhìn người này tay chân luống cuống, quả nhiên không muốn thừa nhận, liền nói: "Vậy nam phó cậu thật lợi hại, kích cỡ lớn nhỏ của ta cũng biết."
"Thật sự là hắn đi mua, tôi chỉ tùy tiện nói một cái kích cỡ...... Thao......"
Bạch Thục sắp điên rồi, cậu cảm giác mình càng bôi càng đen, mẹ nó cậu tùy tiện nói một cái kích thước, ai biết Bạch Thu còn cho người đổi size a!
Hơn nữa mẹ nó nói kích cỡ cái gì? Cậu rõ ràng không biết kích cỡ được chứ?! Trên sách nói là 192, ai biết hắn đúng thật là 192 a......
Lạc Thần nhìn sắc mặt quẫn bách của Bạch Thục, giống như cậu đang ước tìm được một cái lỗ để chui vào, hiển nhiên là chột dạ, tâm tình càng tốt.
Chắc chắn những gì Gable nói không đúng, nhìn Omega này quan tâm đến hắn như vậy, ngay cả kích thước cũng có thể nhớ rõ.
Rõ ràng cậu không có bất kỳ ý thức nào vào đêm hôm đó..... Nhưng cậu còn nhớ rõ.
Đây là điều mà cả người hầu thân cận nhất hay phụ tá Karl đều không rõ, cho nên qυầи ɭóŧ của hắn thường xuyên mặc không vừa người.
Hắn không khỏi cong khóe miệng nói: "Vậy ta đây liền nhận lấy, cám ơn cậu đã tỉ mỉ lựa chọn lễ vật cho ta."
Bạch Thục gật gật đầu, cậu đã ngượng đến chết lặng, tranh thủ thời gian liền muốn chuồn ngay.
Kết quả người đối diện lại nói: "Bất quá ta không thể lấy không như vậy, ta phải tạ lễ cho cậu chứ?"
UwU truyenhdt.com: yuikomori33Lời này vừa ra, Charles đứng bên cạnh trơ mắt nhìn hắn dùng tay quấn băng gạc đem Tiểu Phàm Thuyền trên tay trái click mở, sau đó lấy ra một viên đá cùng cấp với đá năng lượng mà mình mang theo, đặt trước mặt Omega của gia tộc Dawson, rồi nói:
" Ta nghe nói ngày đó cậu muốn mua đá năng lượng tại trang viên Fetterly, nhưng bị người khác mua trước, bất quá bọn họ giao dịch cũng không thành công, nên viên đá này bây giờ là của cậu."
Bạch Thục lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy viên đá năng lượng màu đỏ tươi ào ạt quang mang, cậu lại ngẩng đầu nhìn người cầm viên đá.
Sau đó có chút không thể tưởng tượng hỏi: "Giao dịch không thành công? Nhưng tôi chính mắt nhìn thấy Viên đá năng lượng này đã được sang tên rồi mà?!"
Sáng hôm nay, cậu nhàn rỗi mới xoát lại, còn chưa tới ba ngày đã đổi, có thể thấy được người của hoàng thất cũng rất coi trọng thể diện.
Lạc Thần trả lời: "Đó chỉ là do bọn họ muốn có mặt mũi, kỳ thật bọn họ chỉ đổi tên, viên đá vẫn thuộc về trang viên Fetterly."
Edit: NhuocPhong4 và Arimy. Hết Chương 34. Góc xàm xí: Vì bên wordpress không đọc off được nên là yui tiếp tục đăng bên này nha huhu=)))))