*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Tam Thập Tái Bản edit chỉ đăng tại truyenhdt.com và truyện yy. Editor: yuikomori33 Beta: NhuocPhong4 ____________________ Một ván chiến thắng áp đảo dẫn tới tâm trạng của đám người Bạch Thục tốt đến tận giờ ăn tối, Tiêu Kim khi gặp được đám người hậu viện hội liền nói điên cuồng.
"Tốt lắm anh họ Bạch Thục, trước đây anh như quả bầu nhàm chán, đây gọi là không lên tiếng thì thôi lên tiếng thì kinh thiên động địa a!!" Taylor bị Tiêu Kim làm cho kích động, " Em thật hối hận khi lúc ấy chạy đi xem thi đấu cơ giáp, chỗ đó có gì mà xuất sắc? Em nằm mơ cũng muốn thấy đám bạch liên bông đấy thay đổi sắc mặt."
"Bạch Thục của chúng ta trước đây chỉ là ngủ đông, bây giờ xuống ngựa, đám người kia đều không bằng cái rắm." Tiêu Kim càng nói càng phiêu.
"Nếu các ngươi tiếp tục khen ta sẽ bay lên trời mất." Bạch Thục được khen thật ra rất thoải mái, nhưng mà cậu tốt xấu gì cũng biết trọng lượng của chính mình, vừa vặn khiêm tốt một chút mới tốt.
"Dù sao chuyện này cũng có thể giúp ta ăn thêm ba đĩa thỏ tuyết, ăn xong chúng ta đi xem thi đấu cơ giáp." Tiêu Kim nuốt nước miếng, chợt thấy đĩa Bạch Thục vẫn như cũ trống không, liền hỏi: "Sao ngươi không ăn?"
Bạch Thục thở dài một hơi, nhìn chằm chằm đĩa rỗng trong tay, kì thật một ngày không ăn gì lại hoạt động nhiều như vậy cậu vẫn thấy rất đói. Nhưng mà nhìn một bàn đầy đồ ăn có đầy đủ các kiểu món chính, các kiểu điểm tâm, cậu vẫn không tìm thấy nổi một món mà cậu muốn cho vào miệng. Món bún ốc ngày đó cứ hiện lên trong đầu cậu, ngẫm lại liền thấy thèm.
Không được, một người đàn ông to lớn như cậu phải biết kìm nén, cậu đáp: "Hôm nay ta không có cảm giác thèm ăn, mọi người ăn đi, ăn xong chúng ta đi xem thi đấu."
Nói xong đột nhiên cậu ngửi thấy cỗ hương hoa sơn chi nhẹ nhàng như một làn mưa xuân trong vắt, gội rửa vị giác vẩn đυ.c của cậu, ngoài ý muốn Bạch Thục ăn hai miếng điểm tâm ngọt.
Nhưng sau khi ăn hai miếng, hương vị chuyển từ nhạt sang đậm giống như vô số đoá hoa vây quanh nhau, Bạch Thục nhịn không được hỏi: "Mọi người có ngửi thấy mùi của hoa sơn chi không?"
(*) hoa sơn chi Tiêu Kim vừa ăn vừa nói: "Hoa sơn chi? Không có a."
Bạch Thục trong lòng nhảy dựng, không lẽ lại là một cái bàn tay vàng khác?
Miser vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng, "Tin tức tố của em là hương hoa sơn chi, nhưng tuyến thể của em vẫn chưa phát triển, em chỉ biết được hương tin tức tố của mình khi đi khám sức khoẻ. Anh làm sao có thể ngửi thấy nó được??"
"Em đang trong thời kỳ động dục à?"
Tiêu Kim nói: "Không phải đâu? Em ấy còn nửa năm nữa mới trưởng thành, tỉ lệ phát tình ở giai đoạn vị thành niên rất thấp."
"Khả năng là do em bị cảm cho nên tin tức tố mới phát ra." Miser nói rồi khịt mũi hai lần, xem ra thật sự bị cảm.
Lúc này Tiêu Kim nói: "Tiểu Thục Thục, mũi ngươi còn mẫn cảm hơn cả mũi phụ nữ khi mang thai!!"
Nói xong Tiêu Kim tức khắc cảm thấy mình nói bậy, người này hai ngày trước vừa uống thuốc tránh thai, y đây là khơi lại hồi ức xấu a!!!
Lập tức chuyển đề tài, quay đầu lại phát hiện Miser vẫn luôn nhìn vào trong đám người, càng nhìn sắc mặt càng kém, liền hỏi: "Miser, em đang nhìn ai vậy?"
Miser thở dài đáp: "Mọi người hẳn là đã nghe đến việc cha em tìm được người thừa kế rồi đi?"
Ngoại trừ Bạch Thục, tất cả những người khác đều gật đầu. Những chuyện nhỏ nhặt trong đám quý tộc đều giống như mùi thịt tanh tưởi dù ở xa đến đâu vẫn có thể biết được.
Ngay lập tức, Miser chỉ vào một Alpha tóc đen cách đó không xa và nói: "Hắn cũng ở đây."
Taylor nói: "Cha cô muốn cô gả cho hắn ta à?"
Miser gật đầu: "Thật ra bọn em đã bên nhau được nửa năm, nhưng em một chút cũng không thích hắn. Hắn luôn cố tình tỏ ra mình là một quý ông trước mặt người khác."
Bạch Thục đại khái biết rằng chú của cậu, bá tước Victor chỉ có một đứa con gái duy nhất là Miser, luật thừa kế quy định phụ nữ không thể kế thừa tước vị và trang viên, đối lập với O, thế giới này đối với phụ nữ càng thêm hà khắc.
Vì vậy, để không bị mất tước vị, họ chỉ có thể tìm một người thừa kế ở nhánh phụ, để tránh trang viên của họ bị sa sút, cách tốt nhất là gả con gái của họ cho người thừa kế.
Bạch Thục lại lần nữa nhìn về phía người nọ, người nọ trước sau vẫn chăm chú nhìn Miser, trông có vẻ như thâm tình nhưng đôi mắt đen lại hiện lên vẻ tham lam và bất mãn.
"Oa, nếu mà là ta, ta nhất định sẽ đánh chết hắn." Tiêu Kim khuyên cô: "Nếu em thật sự không thích thì cứ việc nói thẳng ra a, ngươi còn nhỏ như vậy, cha của ngươi cũng còn trẻ, tại sao lại phải vội vã đi tìm người thừa kế?"
"Cha em cảm thấy hắn là thích hợp nhất, em thật sự không còn cách nào. Tại sao phụ nữ không thể kế thừa tước vị? Em rõ ràng nỗ lực như vậy, có gì thua kém nam nhân?" Thanh âm Miser nghẹn ngào, mang theo sự bất đắc dĩ và chua xót.
Tiêu Kim muốn tiếp tục nói gì đó, Bạch Thục lại đối với y lắc đầu.
Đây đã không còn là vấn đề về quyền lợi của phụ nữ, nếu muốn thay đổi, cần phải là viên ngọc quý của môi trường chung, nữ hài tử có thể nói ra lời này cũng chính là tạm thời đã buông xuống.
Quả nhiên một lúc sau Miser cười và lau nước mắt nói: "Chê cười rồi, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết."
Sau đó, cô ấy hỏi Taylor: "Còn cuộc thi cơ giáp thì sao?"
Taylor đáp: "Thời điểm ta rời đi người chiến thắng là Eugene và Pháp Khắc Tư. Eugene phỏng chừng có chút thực lực còn Pháp Khắc Tư hoàn toàn dựa vào khả năng của cơ giáp, giá trị vũ lực của hắn mới S, rõ ràng là chơi xấu mà không biết xấu hổ, còn dám nói hắn sẽ tham gia trận chung kết vào tối nay, không biết ai xui xẻo đấu với hắn."
Tiêu Kim đang đau thương mất mát ngay tức khắc sáng mắt lên, "Công tước đại nhân có thể tới không a?!!"
Bạch Thục hít một ngụm khí khi nghe lời này của y.
Mễ Cách Luân nói: "Hắn không tới, đã giao phó Gable đem quà đến tặng, hơn nữa hắn sẽ không tham gia vào sự tình của bá tước thế gia."
Taylor tiếp lời: "Đúng, nếu công tước đến Đại Tây phu nhân và Lango đã sớm dựng đuôi lên trời từ lâu rồi. "
Tiêu Kim cũng gật đầu!
Mễ Cách Luân nói: "Chờ ăn xong chúng ta đi gặp bọn họ một chút, xem ai là người vào được đêm chung kết."
Tiêu Kim lập tức đáp: "Ngươi muốn tham gia? Ngươi tham gia ta đặt cược cho ngươi."
Mễ Cách Luân nói: "Được, ta sẽ kiếm cho ngươi một cái đầu cơ giáp."
Taylor vẻ mặt ghét bỏ: "Hai ngươi thật sự xứng đôi."
Tiêu Kim lúc này mới nhận ra lời nói của Mễ Cách Luân có bao nhiêu ái muội, tức khắc mặt đỏ bừng lên.
__________________ Bạch Thục không hề cảm thấy xấu hổ trước lời nói của Tiêu Kim, dù sao câu nói đó cũng quá mức vô lý. Nhưng cái mũi mẫn cảm này luôn làm cậu gặp khó khăn, bởi tin tức tố của Miser vẫn không nặng không nhẹ quanh quẩn trên chóp mũi cậu, không mất đi.
Cuộc thi đấu cơ giáp có tính chuyên nghiệp cao và đòi hỏi diện tích sân đấu lớn, nên Fettery trang viên đã thiết lập nhà thi đấu của mình trên sân bóng bầu dục phía Tây.
Thời điểm nhóm Bạch Thục đến, người vào được trận chung kết vẫn chưa đến, nhưng cuộc thi đã bước vào trạng thái gay cấn.
Sự thống trị của Eugene và Pháp Khắc Tư đã làm rất nhiều Alpha cảm thấy bất mãn, vì thế bọn họ liền thiết lập một giải thưởng để cạnh tranh. Nếu ai có thể đánh bại một trong số hai người kia sẽ nhận được một con mèo ba tư. Nếu đánh bại cả hai người sẽ nhận được một chiếc cơ giáp ngũ cấp.
Hai giải thưởng này làm Tiêu Kim cùng Mễ Cách Luân đồng thời sáng mắt.
Mèo ba tư cơ hồ đã tuyệt chủng, thật lâu trước kia Tiêu Kim luôn suy nghĩ về điều đó, thậm chí y còn gửi nguyện vọng có được con mèo lên vòng bạn bè của mình.
Mà cơ giáp ngũ cấp thuộc cấp bậc cơ giáp quân sự, Mễ Cách Luân chưa bao giờ được chạm vào cơ giáp quân dụng từ khi trở về từ quân đoàn 4, đây là giấc mơ của anh ấy.
Chỉ là một sự tình cờ mà hai giấc mơ đã đến với nhau.
Với mục tiêu rõ ràng, Mễ Cách Luân tròng cơ giáp, lên sân khấu trực tiếp thách thức Pháp Khắc Tư trước.
Hơn mười lần chiến thắng liên tiếp đã thổi phồng Pháp Khắc Tư thành quả bóng bay, khi nhìn thấy Mễ Cách Luân, hắn trực tiếp nở nụ cười chế giễu: "Mễ Cách Luân vương tử, tôi vẫn luôn luôn yêu quý Omega, nếu lỡ tay đánh ngài khóc, tôi cũng không dám dỗ a?"
Vừa nói xong, đám người phía dưới khán đài bật cười.
Mễ Cách Luân nói: "Nếu tao thắng, mày gọi tao là cha."
Pháp Khắc Tư bị một Omega khıêυ khí©h, tức giận nói không nên lời: "Mày dựa vào cái gì mà tự tin vậy? Còn mơ làm quân nhân? Chẳng lẽ mày muốn giống như lúc ở trong quân đoàn 4, phát ra tin tức tố để câu dẫn tao?"
"Ha ha ha ha ha ha......"
Mễ Cách Luân lạnh mặt, đây là nguyên nhân cậu ta bị bắt quay về, cũng là vết sẹo của cậu ta, ai bóc sẽ xui xẻo.
Lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa, tới."
"Tao đây sẽ khiến cho mày nhận rõ bổn phận của Omega." Pháp Khắc Tư đối mặt với Mễ Cách Luân.
Như lời Taylor đã nói, Pháp Khắc Tư có thể thống trị cho đến bây giờ là nhờ có cơ giáp sinh học cấp tám của hắn, được trang bị đầy đủ bởi chỉ huy quân đoàn. Kĩ năng chiến đấu của hắn chỉ dừng lại trong những năm hắn còn là học viên quân sự, hắn không đi sâu vào phương diện này. Hôm nay hắn chỉ ở đây để thể hiện cơ khí.
Nhưng Mễ Cách Luân thì khác.
Mặc dù cậu ta chỉ dùng cơ giáp cấp 4 bình thường nhưng qua hằng năm khắc khổ huấn luyện lại thêm kinh nghiệm chiến đấu thực tế khi tham gia quân đoàn 4, chỉ 3 phút Pháp Khắc Tư đã bị cậu tước vũ khi, sau 5 phút Pháp Khắc Tư đã bị cậu dẫm dưới lòng bàn chân.
Dù cơ giáp cấp 4 của cậu ta khắp nơi hỏng hóc, thậm chí động cơ cũng hỏng hai xi-lanh nhưng cậu ta vẫn đánh bại Pháp Khắc Tư.
Theo câu nói "Mễ Cách Luân chiến thắng" của trọng tài, Hiện trường trực tiếp sôi trào.
Không thể nghi ngờ đây chắc chắn là sự lật đổ khuôn mẫu của Omega.
Sau đó một cô gái với bộ đồ thỏ nóng bỏng ôm một con mèo ba tư trắng như tuyết cùng với rượu sâm banh dìm chết những tiếng hò hét.
Trong suốt quá trình, Bạch Thục vẫn luôn nhiệt huyết sôi trào cho đến khi Tiêu Kim kéo cậu lên sân khấu, cậu vẫn đang trong trạng thái xuất thần.
Cậu nhìn những dòng chảy được đúc bằng nhiều loại hợp kim khác nhau vây quanh trung tâm động cơ, ở đây cho dù là người mặc cơ giáp nhị cấp, cậu cũng có thể nhìn chằm chằm rất lâu.
Khi Pháp Khắc Tư che lại một chân bước ra khỏi buồng lái, hắn đau lòng nhìn cánh tay và khoang điều khiển bị biến dạng của cơ giáp sinh học cấp tám....
Hắn vẫn luôn sống trong ảo tưởng, đột nhiên rơi xuống hiện thực.
Tình yêu bẩm sinh đối với máy móc lạnh lẽo cộng thêm cú sốc thua cuộc, làm cho hắn lần đầu tiên cảm thấy mình đang tồn tại ở ngay trên thế giới này, nơi cho phép hắn rộng mở vui chơi.
"Tiểu Thục Thục, ngươi đừng quên uống rượu mà Mễ Cách Luân đưa cho a~" Tiêu Kim ôm lấy con mèo của mình, suýt nữa vùi mặt vào nói: "Này còn chưa phải thực lực chân chính của cậu ấy, lát nữa cậu ấy đối đầu với Eugene, soái chết người ta!!"
Bạch Thục hung hăng gật đầu, trong lòng toàn là tia hi vọng.
"Khách mời của đêm chung kết tối nay đã đến. Ngài ấy là ai? Chúng ta hãy vỗ tay để mời ——"
Lời này vừa ra, chỉ thấy một cơ giáp kết cấu tiên tiến với các đường màu xanh xám bay thẳng lên khán đài. Khi nắp điều khiển được mở ra, người ngồi bên trong là một Alpha tóc vàng mắt xanh.
Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Ngài ấy chính là Charles Woods, phó tướng quân đoàn 7."
Hết Chương 24. _______________ Tác giả: Tam Thập Tái Bản edit chỉ đăng tại truyenhdt.com và truyện yy. Editor: yuikomori33 Beta: NhuocPhong4