Kết hôn được nghỉ ngơi 3 ngày, hôm sau khi Tô Cẩn Ngôn thức dậy thì không thấy Tiểu Hoa đâu.
Anh cũng không đi tìm mà nhanh chóng qua khu nhà của thanh niên trí thức đem một số đồ vật chuyển qua đây. Bằng không, anh cũng không có thứ gì để sử dụng ngay cả dụng cụ rửa mặt cũng không có.
Anh cũng không thích ở lại Từ gia nhưng Tiểu Hoa xem ra là một người nhát gan tùy tiện mà thay đổi hoàn cảnh sống sợ là Tiểu Hoa sẽ hoảng sợ làm trở ngại kế hoạch làm quen nhau của hai người cho nên chuyện này cần phải từ từ mà thay đổi.
Anh vừa mới vào sân, Tiền Quốc Đống cũng là cũng một thanh niên trí thức như anh bỗng nhiên ngăn trước mặt hắn.
Tô Cẩn Ngôn tò mò mà nhìn anh ta, từ trước đến nay Tô Cẩn Ngôn đều rất ít chạm mặt với các thanh niên trí thức khác, nhưng hôm nay thế nào lại chặn anh lại?
Tiền Quốc Đống đứng trước mặt Tô Cẩn Ngôn chần chừ nửa ngày, Tô Cẩn Ngôn cũng không thúc dục ung dung chờ anh ta muốn xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
“ Anh cùng Từ Tiểu Hoa kết hôn?” đợi nửa ngày rốt cuộc Tiền Quốc Đống lại hỏi câu này.
“ Đúng”
“ Anh đồng ý?” Tiền Quốc Đống quan sát Tô Cẩn Ngôn có chút nghi ngờ “ Anh không phản đối? Anh bỏ được Từ Kiều Kiều sao?”
“ Có gì mà luyến tiếc, tôi đương nhiên đồng ý.” Tô Cẩn Ngôn nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong lời nói không thấy có chút lưu luyến nào đối với Từ Kiều Kiều.
Dù sao người không bỏ được Từ Kiều Kiều là nguyên chủ cũng không phải là anh.
Tiền Quốc Đống lúc này mới yên lòng lại, thời điểm định nói với Tô Cẩn Ngôn thì đột nhiên từ sau lưng của bọn họ có một người xông tới.
“ Tô Cẩn Ngôn, anh cùng Từ Tiểu Hoa kết hôn? Đây không phải là chuyện đương nhiên sao. Về phần Từ Kiều Kiều anh cũng không cần quan tâm, Kiều Kiều tốt như vậy nhất định sẽ kiếm được một người tốt hơn anh, cô ấy xứng với một người đàn ông tài hoa lại có bản lĩnh hơn người.”
Nói xong, Triệu Chí Cường ưỡn ưỡn ngực, nghiễm nhiên hóa thân thành bộ dáng một người vì lẽ phải mà đứng ra.
Tô Cẩn Ngôn cũng định không phản ứng với Triệu Chí Cường. Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, từ lúc hắn vừa đây, Triệu Chí Cường cùng hắn luôn không hợp nhau.
Chẳng biết tại sao Triệu chí Cường vẫn luôn nhìn không vừa mắt hắn, trong tối ngoài sáng luôn chèn ép nguyên thân.
Nguyên chủ không nhìn ra vì sao nhưng Tô Cẩn Ngôn đứng ở góc độ người xem thì lại dễ dàng nhìn ra Triệu Chí Cường vẫn luôn ái mộ Từ Kiều Kiều.
Cho nên nói Tô Cẩn Ngôn cùng Từ Kiều Kiều từ hôn nếu muốn nói ai là người bất vui vẻ nhất ngoại trừ người nhà của cô ta thì phải nói đến Triệu Chí Cường.
Tô Cẩn Ngôn không để ý đến Triệu Chí Cường, nhìn Tiền Quốc Đống: “ Anh vừa muốn nói chuyện gì?”
Triệu Chí Cường hiển nhiên không quen bị người khác phớt lờ, trực tiếp chen ngang nói: “ Tô Cẩn Ngôn anh thật kiêu ngạo, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh không để ý đến tôi là đang khinh thường tôi sao? Tôi luôn biết người Thượng hải các người luôn mang tư tưởng địa chủ, khiếm khuyết chủ nghĩa khoa học xã hội vĩ đại mà.”
Triệu Chí Cương cũng không biết bị đυ.ng trúng điểm đau nào, bỗng nhiên nhiên cao giọng lên mấy quãng. Hai má vì tức mà phồng to, nhìn giống như con chuột đang nhảy tới nhảy lui.
Tô Cẩn Ngôn xoa xoa lỗ tai, cách xa Tô Cẩn Ngôn một chút: “ Tôi khinh thường anh khi nào? Anh hối hận còn muốn trách người khác sao? Còn cái người mà có tác phong nhanh nhẹn tài hoa hơn người là anh đang tự nói chính mình sao? Tác phong nhanh nhẹn, tài hoa hơn người anh gọi hai từ đó một tiếng xem chúng có trả lời lại anh không?”
Nói xong Tô Cẩn Ngôn cùng Tiền Quốc Đống nhìn nhau cười ha ha.
Triệu Chí Cường nhìn Tô Cẩn Ngôn cao 180cm lại nhìn Tiền Quốc Đống 175cm. Nhìn qua đều cao hơn anh ta một cái đầu, Triệu chí Cường cảm thấy nếu như đánh nhau thì anh ta căn bản không đánh lại hai người, anh ta chỉ có thể chỉ vào Tô Cẩn Ngôn mà oán hạn nói: “ Anh anh! Tôi cũng muốn xem xem anh cưới Từ tiểu Hoa thì có thể trải qua cuộc tốt đẹp gì. Hừ!” Nói xong, hắn ta làm bộ làm tịch mà vung tay rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tiền Quốc Đống lắc lắc đầu; ‘ Anh không cần so đo với anh ta làm gì, với tính cách này của anh ta sớm muộn gì cũng phải nếm nhiều thiệt thòi.”
Tiền Quốc Đống là một trong những thanh niên trí thức xuống nông thôn tương đối sớm, tính cách bình tĩnh chưa cùng ai tính toán chi li bao giờ, thiệt thòi cũng tự mình âm thầm chịu, là một người hiền lành có tiếng.
Bởi vì nằm trong những nhóm đầu tiên xuống nông thôn nên Tiền Quốc Đống cảm thấy vô vọng với chuyện trở về thành, hai năm trước anh ta đã kết hôn cùng với một nữ thanh niên trí thức khác. Thường ngày, hai vợ chồng bọn họ đóng cửa sống với nhau, cũng không thích xen vào chuyện của các thanh niên trí thức khác cho nên đối với chuyện Tiền Quốc Đống đột nhiên quan tâm chuyện của anh làm cho anh tương đối tò mò.
“ Vừa nãy anh muốn nói gì sao?”
“ Anh đối với Từ Kiều Kiều thật không còn tình nghĩa gì sao? Trước kia không phải anh luôn đi theo cô ta sao, như thế nào bây giờ lại chấp nhận Tiểu Hoa nhanh thế?”
Tô Cẩn Ngôn gật gật đầu: “ Đương nhiên, nếu đồng chí Từ Kiều Kiều cùng tôi không chung lòng, không nghĩ cùng tôi trải qua lâu dài thì tôi cần gì lưu luyến chứ. Tôi cũng không phải không có phụ nữ thì không được. Đất nước mới còn cần tôi đi xây dựng, không muốn lãng phí thời gian vào những việc này.
Tôi cảm thấy đồng chí Từ Tiểu Hoa rất tốt, vừa dịu dàng lại lương thiện, quan trọng nhất nhất là cô ấy chịu gả cho tôi. Chỉ có điều là cô ấy quá gầy cần phải bồi bổ thêm chút thịt nữa mới tốt.”