Chương 45: Tức Giận

Từ Kiều Kiều tức giận đến mức dùng một chân đạp ngã ghế dựa ở phía sau, bị ba của cô ta hung hăng trừng mắt: “Mày có thôi hay không? Bác cả của mày cũng nói rồi, nếu như mày còn như vậy thì sẽ gã mày đi cho xong hết mọi chuyện, dù sao thì con gái đã gả ra ngoài thì cứ như bát nước đổ đi. Mày có tái phạm sai lầm cũng không có quan hệ gì với Từ gia cả.”

Từ Bảo Hoa trong lòng cũng không thoải mái, cảm thấy sau khi trải qua những chuyện xảy ra gần đây, ông ta làm gì cũng không thuận lợi, giống như là mọi người ở trên đời này, tất cả mọi chuyện đều là đang chống đối với ông ta, rất khó chịu.

“Ba, sao ba lại như vậy! Con là con gái ruột của ba đó! Ba làm sao có thể nói với con như vậy?” Từ Kiều Kiều không nhịn được mà la to. Ba cô ta làm sao có thể nói với cô ta những lời đó? Không biết những lời này sẽ làm tổn thương tấm lòng của cô ta sao?

“Xem ra là do tao đã quá nuông chiều mày, chiều mày đến không biết lớn nhỏ, còn để cho mày dám cùng tao la lối. Nếu như không phải là mày phát giận lung tung thì nhà của chúng ta làm gì phải bồi thường cho Tô Cẩn Ngôn nhiều lương thực như vậy? Nếu như mày còn không biết kiềm chế lại, thì đừng trách tao tại sao lại làm theo ý kiến của bác cả mày.”

Từ Bảo Hoa cũng rất tức giận, trong nhà đang yên đang lành lại bị tổn thất nhiều lương thực như vậy, quả thật so với việc ông ta bị đào tim còn khó chịu hơn. Vậy mà Từ Kiều Kiều còn tức giận, cho dù ông ta có thích đứa con gái này như thế nào đi nữa cũng không tránh được việc đối với nó sinh ra oán giận.

Từ Kiều Kiều ô ô ô khóc lên tiếng, cô ta như thế nào cũng không hiểu được, đời này trọng sinh tại sao mỗi ngày trôi qua so với kiếp trước còn vất vả hơn. Cô ta cảm thấy mọi chuyện không nên là vậy, Tô Cẩn Ngôn đáng lẽ ra phải đối với cô ta khăng khăng một mực, càng phải là can tâm tình nguyện đem công việc của mình nhường lại cho cô ta. Chứ không phải giống như bây giờ dùng công việc của mình đổi lấy cương vị công nhân xưởng ươm tơ cho Từ Tiểu Hoa.

Cô ta có chỗ nào mà thua kém Từ Tiểu Hoa xanh xao vàng vọt kia chứ? Dựa vào cái gì mà Tô Cẩn Ngôn lại đối xử với cô ta như thế?

Nghe được Từ Kiều Kiều lại ở chỗ kia khóc, Từ Bảo Hoa chỉ cảm thấy não mình cũng bị chọc cho đau: “Khóc khóc khóc, mày còn có mặt mũi khóc, rãnh rỗi quá nên mới ở đó mà khóc phải không? Còn không mau đem quần áo chất đống ở đó cùng chén bát nhanh đem đi dọn dẹp cho tao, đem mày chiều hư đến không còn biết trời cao đất dày rồi, thấy rãnh rỗi như vậy còn không biết tự tìm việc mà làm!”

Từ Bảo Hoa nhịn không được mà rống Từ Kiều Kiều, Từ Kiều Kiều không thể tin được mà nhìn ba của cô ta, ba của cô ta vậy mà lại rống cô ta, còn kêu cô ta đi giặt quần áo cùng rửa chén? Cô ta còn có thể sống được nữa sao?

Từ kiếp trước đến kiếp này cô ta đều được chiều chuộng không có trải qua cực khổ, lúc chưa kết hôn những việc này đều do Tiểu Hoa làm, sau khi kết hôn những việc đó đều do Tô Cẩn Ngôn làm. Coi như lúc cô ta trọng sinh trở về, những việc này vẫn là do Tiểu Hoa làm, cô ta chỉ cần đi cắt một chút cỏ heo về liền có thể sống tốt rồi.



Nhưng mà cô ta tuyệt đối không nghĩ đến, sau khi Tiểu Hoa rời đi những việc này sẽ rơi trên đầu mình.

“Mẹ còn có chị dâu làm không được sao? Con không làm.” Từ Kiều Kiều giận dỗi cự tuyệt.

“Mẹ cùng chị dâu mày còn phải xuống ruộng làm việc, mày có đi sao?” Vừa nghĩ đến mình nuôi một đứa con gái đến chỉ biết ăn ngon cùng lười biếng như vậy, Từ Bảo Hoa nhịn không được nhất thời cầm cây chổi ném về phía con gái ông ta.

“Còn không mau đi!” Trước kia Tiểu Hoa còn ở đây, ông ta không hề cảm thấy con gái mình lười biếng, sau khi Tiểu Hoa rời đi, việc nhà không có ai làm ông ta mới phát hiện Từ Kiều Kiều bị chính mình cưng chiều thành một người chỉ biết lười biếng.

Từ Kiều Kiều đem cây chổi ném đi, hướng về phía ba cô ta quát: “Ba chỉ biết nổi giận với con thôi, ba đều không biết con cũng rất khó chịu. Hiện tại con chỉ cần ra khỏi cửa thì người trong thôn đều đối với con đủ loại chỉ trỏ. Con cũng muốn đi ra ngoài bờ sông rửa chén giặt đồ, nhưng mà nghĩ đến lúc mọi người dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn con, con liền không muốn ra cửa.”

“Mọi người nhất nhất định đều đang chê cười con, con làm chuyện như vậy kết quả cái này cũng không có được, Tiểu Hoa cái gì cũng không cần làm Tô Cẩn Ngôn đã giúp nó tìm một công việc. Bọn họ nhất định là đã bày kế làm cho con mất mặt, ba chẳng lẽ ba can tâm sao? Con không muốn còn bị mọi người chỉ trỏ như vậy nữa, dù sao chỉ cần còn có người chê cười con, thì con liền không ra khỏi cửa. Quần áo con sẽ không giặt, chén dĩa cũng sẽ không rửa, ba kêu mẹ hoặc chị dâu đi làm đi.”

Từ Kiều Kiều giận dỗi ngồi ở trên ghế, không nói gì thêm.

Ba cô ta thở dài một hơi, ông ta đương nhiên biết hiện tại người ở trong thôn đều đang chê cười nhà bọn họ, mà Từ Kiều Kiều thân là người gây chuyện lại càng bị mọi người chê cười. Lúc tin tức Tô Cẩn Ngôn cùng Tiểu Hoa tìm được một công việc tốt, loại cười nhạo này càng lên tới đỉnh điểm, cũng khó trách Từ Kiều Kiều không muốn ra ngoài, nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng không muốn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, ông ta nhịn không được mà mềm lòng, đến cùng cũng là đứa con gái mà mình đã cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ông ta nghĩ rồi nói với Từ Kiều Kiều: “Nếu không con đi tránh mặt một thời gian đi, đợi đến lúc mọi người đều quên đi chuyện này rồi hãy trở về.”