Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn

Chương 43: Đàm Phán

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Cẩn Ngôn hiểu được là cô đang vui sướиɠ, nắm tay cô, đem tay đặt ở trên đầu gối của chính mình.

“Nếu dây chuyền đã trả lại, như vậy chúng ta nói đến chuyện bồi thường đi. Tôi nghĩ nhiều lương thực như vậy bị đạp đến không thể ăn được liền không thể đem chuyện gì coi như là không có chuyện gì xảy ra được không phải sao? Yêu cầu của tôi là đem lương thực mà Từ Kiều Kiều phá hư đều trả lại, mặt khác lại đưa cho chúng tôi 100 cân bột mì coi như bồi thường!”

“100 cân bột mì, sao cậu không đi cướp luôn đi!”

Từ Bảo Trung vẫn chưa nói gì, Từ Bảo Hoa nhịn không được mà nhảy dựng lên.

Từ Bảo Hoa biết, tuy rằng người ngồi ở chỗ đàm phán là anh trai mình nhưng người bồi thường chân chính là ông ta. Nếu như nói bội thường số lương thực mà Từ Kiều Kiều đã phá hủy còn nằm trong phạm vi mà ông ta có thể tiếp nhận được thì 100 cân bột mì thì ông ta không thể chấp nhận được.

“Cậu đi ra ngoài nhìn xem, nhà ai có thể một lần lấy ra 100 cân bột mì? Coi như là có đi tịệm lương thực dầu mua thì không có phiếu cũng không mua được. Cho dù có phiếu cũng không nhất định có thể mua được, cậu nếu như mà nhất định muốn 100 cân bột mì này, vậy thì cậu trực tiếp mang Từ Kiều Kiều đem đến đồn cảnh sát đi.”

“Ba!” Từ Kiều Kiều đen mặt, cô ta không nghĩ đến trong mắt của của ba cô ta, mình còn không đáng giá bằng 100 cân bột mì. Điều này làm sao mà cô ta có thể chịu nổi? Còn nói ở trong nhà này cô ta là người được yêu thương chiều chuộng nhất đâu? Chẳng lẽ sự sủng ái từ ngày xưa đến giờ đều là giả hết sao? Từ Kiều Kiều cảm thấy rất bị tổn thương, hôm nay bị nhục nhã như vậy cô ta cũng không thấy đau lòng bằng chuyện này.

Từ Bảo Trung đem Từ Bảo Hoa đè xuống, đen mặt nhìn qua Tô Cẩn Ngôn: “Yêu cầu này của cậu cũng rất quá đáng, bồi thường lương thực mà Từ Kiều Kiều phá hoại thì có thể, nhưng 100 cân bột mì thì đúng là quá đáng, chúng tôi không thể đồng ý, cậu đổi một cái điều kiện khác đi.”

“Rất quá đáng? Bất quá cũng chỉ là 100 cân bột mì đều luyến tiếc, ông cũng không phải yêu thương con gái như mình nói nha.”

Tô Cẩn Ngôn nhịn không được mà líu lưỡi, lại nói không phải trong sách miêu tả Từ Kiều Kiều rất được sủng ái sao, được sủng ái đến độ ngay cả hai người anh trai cùng cháu trai cháu gái của cô ta đều phải tránh đi cái mũi nhọn này, nhưng như thế nào trong đời thực lại không đáng giá bằng 100 cân bột mì đâu, thật là cỡ nào buồn cười?

Chỉ sợ là bời vì trong sách Từ Kiều Kiều có thể đem lại cho Từ gia bọn họ lợi ích cho nên mới cưng chiều cô ta đi? Giai đoạn trước Từ Kiều Kiều hút máu của “Tô Cẩn Ngôn” mà trợ cấp cho Từ gia, sau này Từ Kiều Kiều dựa hơi nam chủ, càng trở thành đối tượng mà người Từ gia muốn nịnh bợ. Cho nên trong sách Từ Kiều Kiều mới có thể luôn được mọi người sủng ái.



Nhưng sau khi Tô Cẩn Ngôn anh xuyên đến, không hề cho Từ Kiều Kiều hút máu, cho nên người nhà của Từ Kiều Kiều đối với cô ta đã giảm bớt đi nhiều phần sủng ái.

Từ Bảo Trung đem lương thực của Từ gia đến để xuống trên bàn: “thanh niên trí thức Tô, cậu không cần ở trong này châm chọc bọn tôi, thương hay không thương cũng là chuyện của Từ gia chúng tôi, tôi cũng nói thẳng 100 cân bột mì này là không thể nào, chúng tôi không có nhiều phiếu lương thực như vậy, cho dù có, bột mì cũng là một đồ vật quý, không phải thứ mà chúng tôi muốn có là có được, nếu không cậu liền nói lại một cái yêu cầu khác.”

Tô Cẩn Ngôn từ sớm đã biết người Từ gia sẽ không nguyện ý giao ra 100 cân bột mì, cho nên yêu cầu này chỉ là một cái ngụy trang mà thôi.

Theo như lời của Lỗ Tấn nói: người Trung Quốc tính tình luôn thích vĩ hòa vi quý. Ví dụ như có người nói, phòng ở này quá tối, tôi ở trong này mở ra một cái người sổ, mọi người nhất định sẽ không cho phép. Nhưng nếu có người kêu dở xuống cái nóc nhà thì bọn họ nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà mở cửa sổ.

Cho nên yêu cầu này của anh chỉ là bước đệm cho yêu cầu phía sau mà thôi.

“Một khi đã nói như vậy, thì cho Tiểu Hoa dời hộ khẩu đi. Tiểu Hoa đã cùng tôi kết hôn thì tự nhiên sẽ là người của tô gia, hộ khẩu lại lưu ở Từ gia thì còn ra sao nữa?”

Lời này vừa nói ra, Từ Bảo Hoa phản ứng đầu tiên chính là: “Không thể!”

“Vì sao không thể? Ai mà sau khi kết hôn nhà gái còn giữ lại hộ khẩu đâu? Bác cả, ông nói yêu cầu này của tôi là quá dáng sao?” Tô Cẩn Ngôn lạnh lùng hỏi Từ Bảo Trung.

Từ Bảo Trung đương nhiên biết em trai mình để Tiểu Hoa ở lại hộ khẩu là vì cái gì, từ trước đến nay ông ta cũng đều nhắm một con mở một con mắt cho qua. Dù sao Tiểu Hoa cũng là do em trai ông ta nuôi lớn, coi như bị cắt xén công điểm cùng lương thực thì sao? Những cái đó cũng là Tiểu Hoa nên hiếu kính một nhà em trai ông ta. Em trai ông ta có ơn lớn với Tiểu Hoa.

Nhưng chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, trước kia không ai nhắc đến tự nhiên là không có gì. Nhưng hiện tại Tô Cẩn Ngôn thân là chồng của Tiểu Hoa đưa ra yêu cầu dời hộ khẩu nà, ông ta tự nhiên không thể đi ngăn cản.

“Có thể, một người cậu có thể cùng tôi đi làm chuyện này.” Từ Bảo Trung một lời liền đáp ứng chuyện này, Từ Bảo Hoa cho dù không nguyện ý như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể thu hồi lại trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »