Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn

Chương 41: Uy Hϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nào ngờ, vừa lúc Từ Kiều Kiều mới an tâm được một lúc, Tô Cẩn Ngôn đã bất thình lình lên tiếng chế nhạo: “ Như thế nào? Không có chuyện khác để lấy ra uy hϊếp sao? Vật thì thật là đúng lúc đâu, tôi thật sự không để ý chuyện này. Tôi là hưởng ứng sự kêu gọi của quốc gia, trở về thành? Không sao, vì sao tôi lại muốn trở về? Là ruộng lúa ở nông thôn không đủ thơm sao? Hay là trâu cày ở nông thôn không đáng yêu? Tôi vì sao lại muốn trở về?”

“Cho nên, nếu như không có chuyện gì khác để lấy ra uy hϊếp, vậy thì mấy người nhanh chóng nhường ra một chút, để tôi đi báo cảnh sát?”

Ở đây mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ không hề nghĩ đến Tô Cẩn Ngôn lại có một tấm lòng yêu nước như vậy, thật sự không muốn trở về thành, là thật sao?

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt của Tô Cẩn Ngôn, ý đồ muốn nhìn ra một chút sơ hở của Tô Cẩn Ngôn, kết quả không nghĩ đến Tô Cẩn Ngôn rất cẩn thận, trên mặt một chút biểu tình cũng không biểu hiện ra suy nghĩ của anh là thật hay giả.

Từ Kiều Kiều trở nên khẩn trương, cô ta nắm lấy một góc áo của bác cả, ý đồ muốn bác cả của mình suy nghĩ cách khác. Nhưng thế nào cô ta cũng không nghĩ đến bác cả bị cô ta nắm lất một góc áo trong nháy mắt liền quay người lại quăng cho cô ta một cái tát.

Từ Kiều Kiều khϊếp sợ bụm mặt, không thể tin được nhìn bác cả của mình. Từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng bị người khác đánh qua trong nhất thời cô ta bị bác cả của mình đánh cho mê mang. Lúc kịp phản ứng, trong nháy mắt trong lòng xông lên cảm giác xấu hổ cùng ủy khuất, nước mắt không khống chế được liền rơi xuống.

Bác cả, sao có thể đánh cô ta? Một nỗi hận ý tự nhiên sinh ra ở trong lòng của cô ta.

“Còn không mau hương thanh niên trí thức Tô mà xin lỗi! Hằng ngày đều không làm được chuyện gì tốt, tuổi còn nhỏ không học cho tốt, tôi thấy là do quá rảnh rỗi. Từ gia chúng tôi từ khi nào mà sinh ra một cô gái không biết xấu hổ như vậy?”

Từ Bảo Trung cũng cảm thấy khó thở, thường ngày nhìn thấy Từ Kiều Kiều đều rất nhu thuận cùng hiểu chuyện, ông ta cũng không ngại chiều chuộng cháu mình một chút. Nhưng ai mà có thể ngờ , cô ta khi không lại gây một chuyện lớn như thế, nếu như không được liền nhanh chóng gả ra ngoài, tránh làm cho ông ta cùng Từ gia mắt mặt.

Từ Kiều Kiều không biết trong lòng bác cả của mình đang nghĩ cái gì, nếu như để cô ta biết được có lẽ hận ý của cô ta đối với bác cả của mình sẽ lại lớn hơn một vòng.

Tô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn Từ Bảo Trung một lúc, anh không ngờ Từ Bảo Trung có thể nhanh chóng trở mặt như vậy. Ông ta lúc nên cứng liền cứng, lúc nên cúi đầu liền cúi đầu, khó trách có thể làm tới chức bí thư, so với Từ Bảo Hoa không phải chỉ thông minh hơn một chút.

Đáng tiếc thái độ của Từ Bảo Trung lúc này cũng không làm cho Tô Cẩn Ngôn thay đổi thái độ.

“Đáng tiếc, ông xem dáng vẻ kia của Từ Kiều Kiều là thái độ của người đang nhận lỗi sao? Bộ dạng kia của cô ta là hận đến không thể đem tôi đi rút gân lột da đi, ông nghĩ tôi có thể tha thứ cho cô ta sao? Vậy thì ông chỉ có thể đi nằm mở thôi.”



Nói xong Tô Cẩn Ngôn trực tiếp đi lên kéo tay của Từ Kiều Kiều, tính toán đi báo cảnh sát.

Từ Bảo Trung theo lời nói của Tô Cẩn Ngôn nhìn qua Từ Kiều Kiều thì thấy được sắc mặt chưa kịp thu hồi thần sắc căm hận của cô ta, trong lòng thầm mắng, trên mặt lại làm ra vẻ mặt thất bại đau khổ: “Nói đi, thanh niên trí thức Tô, cậu có yêu cầu gì cứ nói ra hết đi. Chỉ cần cậu không truy cứu chuyện này nữa, yêu cầu của cậu nếu như không vượt qua khả năng của tôi, thì tôi sẽ tận lực thỏa mãn cậu.”

Từ Bảo Trung rốt cuộc cũng phải dùng thái độ mềm mỏng mà nói chuyện.

“Anh cả!” Từ Bảo Hoa rốt cuộc không nhịn được mà sợ hãi kêu lên, bọn họ vì sao phải cúi đầu với tên nhãi ranh Tô Cẩn Ngôn này? Ông ta cũng không tin đem Tô Cẩn Ngôn đánh đến gần chết, thì tên này vẫn cắn chặt chuyện này không bỏ.

Thần sắc tàn nhẫn ở trong mắt ông ta tụ lại, Từ Bảo Trung một đấm gõ lên đầu của Từ Bảo Hoa, lớn giọng quát: “Mày câm miệng cho tao, mày nếu như còn nhận tao là anh trai, liền phải nghe theo mệnh lệnh của tao mà làm việc, bằng không, đừng trách người anh cả này không nhận đứa em trai là mày.”

Từ Bảo Hoa vẫn luôn biết, nhà mình có thể ở trong thôn sống tốt như vậy đều là nhờ người anh cả có bản lĩnh này của ông ta. Anh cả ông ta vừa nói không nhận ông ta là em trai nữa, ông ta lập tức liền trở nên hoảng hốt, làm gì còn rãnh rỗi ghi hận ai.

“Anh cả, nghe anh, tất cả đều nghe anh.” Nói xong, ông ta một phen túm lấy Từ Kiều Kiều kéo qua, đem cô ta kéo đến sao lưng mình. Không muốn cô ta làm hỏng chuyện của anh trai ông ta, anh trai ông ta thông minh, nghe theo anh trai của ông ta sẽ không sai.

Nghe thấy lời nói của Từ Bảo Trung, Tô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng dừng bước, xoay người chăm chú nhìn thẳng mặt Từ Bảo Trung.

“Ông chắc chắn người một nhà của Từ Bảo Hoa có thể nghe lời của ông nói?”

“Tôi có thể chắc chắn!”

“Rất tốt, nếu như ông muốn ngồi xuống mà từ từ nói chuyện, thì chúng ta vào phòng nói chuyện đi?”

Nếu chút nữa đến giai đoạn đàm phán, tự nhiên không tránh được chuyện bàn đến đủ loại điều kiện, những chuyện này để người khác nghe được thì không tốt lắm.

Vừa vặn Từ Bảo Trung cũng có ý này, vì vậy hai bên nhanh chóng tiến vào phòng của Từ Bảo Hoa, những người khác thấy không còn chuyện để xem náo nhiệt cũng chỉ có thể lưu luyến không nỡ mà rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »