Chương 15: Sóng Gió

Bóng dáng của Từ Tiểu Hoa mặc quần áo mới tay khiêng đồ mới mua trên trấn về bị đám phụ nhân đang rửa chén ở sông thấy được.

Có người mắt tinh, nhìn thấy Tiểu Hoa bao lớn bao nhỏ đi về liền biết được cô đi lên trấn mua đồ. Bà ta lập tức gọi cô lại: “Tiểu Hoa, đây là đi đâu về? Mua cái gì đó?” Đôi mắt bà ta cứ nhìn chằm chằm vào bọc đồ trên tay của Tiểu Hoa, hận mình không có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu xem bên trong là cái gì.

Tiểu Hoa cũng không để ý đến bà ta, cô cúi đầu nhanh chóng đi về hướng nhà mình, mặc kệ bà ta ở phía sau kêu gào như thế nào cũng đều không quay đầu lại.

Bà ta cau mày lại, chậc chậc một tiếng: “Tiểu Hoa cái người này không được, vừa kết hôn liền không quan tâm ai nha, bộ quần áo kia nhìn liền biết là vừa mới mua đi, xem ra cô ta cũng có chút bản lĩnh chỉ một buổi tối liền có thể làm cho thanh niên trí thức Tô thất điên bát đảo như vậy nha, đúng là nhìn không ra - nhìn không ra.” Nói xong vẫn không quên chậc chậc vài tiếng rồi lắc đầu.

Rất nhanh mọi người trong thôn đều biết Tô Cẩn Ngôn không chỉ mua quần áo mới cho Từ Tiểu Hoa mà còn mua bao lớn bao nhỏ cho cô, xem ra còn rất hài lòng với cô vợ mới này.

Lúc này Từ Kiều Kiều đang cùng chị em tốt của mình ngồi dưới dốc cây liễu lớn trong thôn để hóng mát, nghe được tin tức này, sắc mặt của cô ta lập tức trầm xuống. Kiếp trước cô ta cùng “Tô Cẩn Ngôn” sau khi kết hôn cũng không thấy hắn mua cho cô ta quần áo mới, dựa vào cái gì hiện tại lại mua cho Từ Tiểu Hoa? Cô xứng sao?

Chị em tốt của Từ Kiều Kiều cũng không hiểu rõ suy nghĩ của cô ta, tức giận bất bình lên tiếng: “Tô Cẩn Ngôn đúng không phải là thứ gì tốt mà, trước kia cùng cô yêu đương cho tới bây giờ cũng không thấy anh ta tốt với cô như vậy,,. sao bây giờ vừa cưới Từ Tiểu Hoa lại đối xử tốt với cô ta như bảo bối thế?”

“Tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu? Mấy ngày trước không phải anh ta luôn đi theo sau lưng cô sao? Sao lại thay lòng nhanh như vậy được? Kiều Kiều cô nói có phải hay không… hai người bọn họ đã có gì với nhau từ trước? Làm ra chuyện đó để có cớ cùng cô hủy bỏ hôn ước?”

Chị em tốt của Từ Kiều Kiều ác ý suy đoán.

Từ Kiều Kiều đương nhiên biết sự thật không phải như thế, chuyện Tô Cẩn Ngôn nhảy xuống nước cứu Từ Tiểu Hoa lên vốn là do cô ta sắp đặt. Bất quá cô ta cũng sẽ không đem sự thật này nói ra ngoài.

Cô ta chỉ bày ra vẻ mặt cô đơn cùng đau lòng nhưng vẫn cố gắng kiên cường. Cắn chặn miệng mình, không đồng ý cũng không phản bác, nước mắt lưng tròng nhưng như thế nào cũng không rơi xuống.

Bộ dạng này của cô ta trong mắt chị em tốt của mình hiển nhiên không phải là một mình cô ta ôm hết thiệt thòi vào mình sao.



Chị em tốt kinh ngạc mà che miệng lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi thử: “Chuyện đó là thật sao?”

Chị em tốt trong nháy mắt cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng. Cô ta an ủi Từ Kiều Kiều: “Kiều Kiều cô yên tâm đi, đôi cẩu nam nữ đó làm ra chuyện có lỗi với cô như vậy nhất định sẽ chịu báo ứng.”

Từ Kiều Kiều mờ mịt lắc đầu, trong lòng lại độc ác nghĩ: Tô Cẩn Ngôn, nếu anh đối với tôi bất nhân đừng trách tôi đối với anh bất nghĩa.

Chỉ cần nghĩ đến sau này Tô Cẩn Ngôn không còn nghe lời mình nữa, Từ Kiều Kiều trong lòng cảm thấy tràn đầy tức giận.

Từ Kiều Kiều tức giận bất bình về nhà, nhìn thấy cô ta tức giận mẹ của cô ta có chút đau lòng, mẹ Từ nhịn không được hỏi: “Kiều Kiều, con bị làm sao vậy? Trong thôn có người bắt nạt con sao?”

Từ Kiều Kiều chớp mắt, ôm chặt cánh tay mẹ mình: “Không có người bắt nạt con, chỉ là con đau lòng cho mẹ thôi.”

Mẹ Từ vừa nghe thấy vậy trong lòng liền mềm nhũn, vẫn là con gái biết hiếu thảo, sinh con trai có ích lợi gì, mỗi ngày đều không thấy được người đâu, về đến nhà còn sai sử bà ta.

“Làm sao? Cũng không ai bắt nạt mẹ.” mẹ Từ sờ sờ đầu của Từ Kiều Kiều.

“Vừa nãy con ở trên đường nhìn thấy Tiểu Hoa bao lớn bao nhỏ xách đồ về, đợi một hồi cũng không thấy em ấy đưa vài thứ sang đây cho mẹ. Con chính là đau lòng cho mẹ, nuôi phải một con sói mắt trắng vừa gả ra ngoài đã không nhớ nhà mẹ đẻ nữa. Mua thứ gì tốt cũng không nhớ đến mẹ, một chút hiếu thảo cũng không có.”

Từ Kiều Kiều oán trách than thở, trong giọng nói tràn đầy đau lòng cho mẹ mình: “Nhà chúng ta nuôi em ấy bao nhiêu năm, ăn uống gì tốt cũng đưa cho em ấy, còn tìm cho em ấy một nhà chồng tốt, nếu không phải em ấy không biết xấu hổ mà… Hiện tại mẹ liền có con rể hiếu kính mình.”

Từ Kiều Kiều càng nói càng mất mát, mẹ Từ lại càng nghe càng nóng giận.

Là, là bà ta trước kia chướng mắt dáng vẻ tiểu bạch kiểm của Tô Cẩn Ngôn, lúc trước Tô Cẩn Ngôn đính hôn cùng Từ Kiều Kiều bà ta cảm thấy anh không xứng với con gái của mình. Nhưng sau khi Tô Cẩn Ngôn cưới Từ Tiểu Hoa bà ta lại cảm thấy mình giống như bị thu thiệt mất mười vạn đồng tiền. Tâm phổi đều đau.