Chương 37

Chiều thứ năm, Võ Tự Minh chọn cho mình phong cách thời trang thoải mái năng động một chút, sau đó lái xe đến trường của Võ Tự Đức. Trên đường xác nhận một lần nữa với hệ thống rằng vệ sĩ vẫn đang theo dõi cậu, nếu không thì chuyến này hắn tốn công vô ích rồi.

Võ Tự Minh dừng xe trước cổng trường, nhìn quanh bốn phía, hỏi hệ thống đối phương ở đâu.

Hệ thống trả lời: “Là chiếc xe màu đen phía đối diện.”

Võ Tự Minh nhìn chiếc xe mà hệ thống nói, không thấy gì hết, một chút khe hở cửa sổ xe đều không có.

Trong lúc chờ đợi, hệ thống hỏi hắn: “Ký chủ, Đỗ Tuấn Kiệt đang bàn chuyện hợp tác với khách hàng, ngài nghĩ cách này có khả thi không? Lỡ như hắn không đến thì sao?”

Trong lòng nó rất ủng hộ nước đi này của Võ Tự Minh, nhưng ngoài mặt nó phải giả vờ lo lắng một chút. Đỗ Tuấn Kiệt đang gặp đối tác, tính cách của Đỗ Tuấn Kiệt sẽ không vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc, nó lo lắng cũng là có cơ sở.

Không phải Võ Tự Minh không suy xét đến khả năng này, hắn biết trước giờ Đỗ Tuấn Kiệt chưa từng vì việc riêng mà chậm trễ công việc bao giờ. Nhưng từ xưa đến nay, thứ có thể làm một người phá bỏ quy tắc của bản thân chính là tình yêu. Hắn không tin khi Đỗ Tuấn Kiệt biết tin sẽ không có một chút lo lắng nào, còn có thể dụ Đỗ Tuấn Kiệt vào bẫy hay không thì phải xem may mắn rồi. Dù sao người cũng do hắn sắp xếp, sẽ không có vấn đề gì dù trường hợp xấu nhất xảy ra.

Nếu thật sự không được, hắn cũng hết cách rồi, thành hay không chỉ có thể dựa vào bản thân người trong cuộc.

Võ Tự Đức nhìn thấy xe của anh trai, đi đến mở cửa chỗ ghế phụ ngồi vào, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Anh không cần mất công đi đón em làm gì, em có thể tự về được mà, trên đường nhiều người như thế sẽ không có chuyện gì.”

Cậu biết vì chuyện lần trước đã khiến hai người lo lắng, nhưng cũng cảm thấy bọn họ đã nghiêm trọng hóa vấn đề.

“Không vội về nhà, anh đưa em đến một nơi.”

“Hả? Chúng ta đi đâu?”

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Võ Tự Đức không biết gì về kế hoạch của Võ Tự Minh, hắn sở dĩ không nói cho cậu biết cũng chỉ vì kế hoạch diễn ra được tự nhiên. Nếu cậu biết, lúc xảy ra chuyện có thể cậu sẽ ứng biến không được tự nhiên, cứng nhắc, không giống như trùng hợp, như vậy sẽ giấu đầu hở đuôi.

Khi xe của Võ Tự Minh di chuyển, chiếc xe màu đen phía đối diện cũng chậm rãi theo sau không quá gần cũng không quá xa, bảo đảm không làm mất dấu. Phát hiện lộ trình của chiếc xe phía trước không phải đi về nhà của cậu, người đàn ông vừa bám theo vừa liên lạc với Đỗ Tuấn Kiệt.

[Trước tiên, cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tôi và có lời góp ý tích cực. Tôi rất vui khi tác phẩm của mình có thể được chia sẻ đến bạn đọc ở nhiều địa chỉ khác, nhưng vẫn hy vọng các bạn ủng hộ đọc truyện ở nơi công bố chính thức của tôi là tại truyen hd để có thể xem được nội dung đầy đủ hơn. Không biết các trang khác làm như nào nhưng có đoạn bị lỗi làm ảnh hưởng đến các bạn đọc. Sự ủng hộ của các bạn là động lực của tôi, cảm ơn rất nhiều!]

Trước tiên, Võ Tự Minh đưa cậu đi ăn gì đó trước. Sau đó, khoảng hai mươi phút di chuyển, xe của Võ Tự Minh dừng lại trước một nơi tên là IE.

IE là tên một quá bar có tiếng ở Hà Thành.

Nhìn bar club, Võ Tự Đức khó hiểu hỏi: “Sao lại đưa em tới đây? Bình thường không phải anh cũng không thích những chỗ thế này sao?”

Võ Tự Minh bảo cậu xuống xe trước, vừa đi vừa giải thích: “Hôm nay có việc, chút nữa em làm theo lời anh là được rồi.”

Võ Tự Đức ù ù cạc cạc bị hắn kéo vào trong, hắn tìm một chỗ từ cửa có thể dễ dàng phát hiện để ngồi. Giờ này tương đối sớm nên không quá đông người, hắn nhìn quanh một vòng, xác nhận chuẩn bị xong.

Lưới đã giăng xong, chỉ chờ cá đến nữa là đại công cáo thành.

Nhân viên mang rượu và trái cây lên, Võ Tự Minh uống một chút cảm nhận nồng độ của rượu, xác định không quá mạnh, hắn an tâm để cho Võ Tự Đức uống một chút. Ít nhất cũng phải dính chút mùi rượu trên người mới được.

Thời gian từ từ trôi, người vào quá bar ngày càng đông, tiếng nhạc dần sôi động khuấy động bầu không khí mờ ảo.

“Anh, rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì?” Võ Tự Đức lớn tiếng hỏi, tiếng nhạc gần như lấn áp toàn bộ âm thanh khác.

“Chờ người.” Võ Tự Minh cũng phải nâng cao giọng cậu mới nghe được.

Âm thanh ở đây đúng là tra tấn người, nhưng vẫn phải chờ chút nữa mới có thể rời khỏi. Trong lúc chờ đợi, cũng có một vài cô gái xinh đẹp gợi cảm đến ngỏ ý cùng hắn uống một ly, nhưng đều bị hắn thẳng thừng từ chối. Thậm chí còn có một thanh niên ăn mặc “phóng khoáng” dựa đến, kết cục cũng chỉ có một.

Đều bị độ phủ của hắn đuổi đi.

Lúc này, một người nước ngoài với mái tóc màu vàng đi đến chỗ bọn họ. Y mặc chiếc áo nhiều màu sắc, buộc một chùm tóc phía sau, trên miệng treo nụ cười ngồi xuống bên cạnh Võ Tự Đức. Võ Tự Đức cảnh giác nhích ra cách xa người kia.

“Không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn làm quen hai người thôi, tôi mới đến đây không có nhiều hiểu biết về văn hóa ở đây, nên muốn tìm người học hỏi thôi.” Người đàn ông tóc vàng cố gắng giải thích cho hành động làm phiền của mình.

Võ Tự Đức: “Muốn hỏi gì cũng không cần ngồi gần như vậy. Phiền anh tránh ra một chút.”

Người tóc vàng lại thuyết phục: “Ở đây âm thanh lớn quá, tôi sợ không nghe rõ.”

Bị anh trai dỗ uống một ly rượu, tuy không phải rượu mạnh nhưng tửu lượng của cậu rất kém, chỉ một chút đã đau đầu, mặt hiện một mạt ửng hồng. Võ Tự Minh giờ này thì lại dựa người trên sô pha, một tay chống đầu mà xoa xoa mi tâm, có vẻ như không phát hiện có người đang quấy rầy.

Người tóc vàng đang muốn dựa sát vào để nói gì đó thì bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ áo kéo ra sau đẩy sang một bên. Võ Tự Đức mở to mắt, bất ngờ khi thấy người mới đến, kêu lên: “Anh Kiệt.”

Đỗ Tuấn Kiệt sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn người tóc vàng bị đẩy nằm ngã trên sô pha, người kia bày ra bộ dáng ‘tôi không làm gì hết’. Quay đầu, Đỗ Tuấn Kiệt đối mặt với đôi mắt nheo lại của Võ Tự Minh, cùng cuối kéo cánh tay Võ Tự Đức kéo cậu đứng lên hỏi “chỗ này hỗn tạp thế nào mà em lại tới đây hả?”. Không cần câu trả lời đã kéo cậu một mạch đi ra ngoài.

Chuyện xô xát tranh chấp ở những nơi thế này không phải chuyện gì mới lạ, những người ở gần liếc mắt nhìn một cái thì thôi, không ai chú ý đến chỗ bọn họ.

Thấy em trai bị kéo đi, Võ Tự Minh cuối cùng thở ra một hơi, kế hoạch xem như đã thành công. Tuy hệ thống không có tác dụng gì nhưng cũng không phải vô dụng, có thể sử dụng như radar. Khi Đỗ Tuấn Kiệt sắp đến, hệ thống thông báo cho hắn biết trước, hắn mới có thể ra hiệu cho Widen đến diễn một vỡ kịch quấy rối cho đối phương trông thấy. Người nước ngoài tóc vàng ăn mặc lòe loẹt kia chính là Widen.

Sau khi nghĩ ra kế hoạch này, hắn liên lạc cho Widen hỏi y khi nào đến, hắn cũng nói chuyện này với y, nhờ y phối hợp. Widen rất vui vẻ đồng ý, nói chuyến bay của y sẽ hạ cánh hôm nay. Xác định được thời gian, địa điểm, hai người chia ra hành động khi nào hắn ra hiệu y liền xuất hiện.

Đang lúc Võ Tự Minh định ngồi nghiêm chỉnh lại, Widen đột nhiên sáp lại gần chắn trước mặt hắn. Võ Tự Minh bất ngờ theo phản xạ ngã người về sau, khó hiểu hỏi y làm gì thì y ra dấu tay ý bảo hắn im lặng.

Không đợi Võ Tự Minh kịp xử lý thông tin thì Widen đưa tay sờ soạn bên hông hắn. Hắn cứng đờ người, đang định bắt lấy cái tay hất ra hỏi Widen lên cơn gì rồi thì thấy y một lần nữa bị ném ra một bên.

Phạm Đình Vỹ kéo tay hắn, không nói lời nào đã kéo hắn ra ngoài.

"..." Võ Tự Minh đần mặt khi thấy Widen lại cười ma mảnh vẫy tay với hắn.

Widen phát hiện có một người đến đây cùng với người đưa Võ Tự Đức đi. Sau khi hai người kia đi, người này vẫn đứng bên ngoài nhìn Võ Tự Minh, Võ Tự Minh đương nhiên cũng nhìn thấy đối phương. Nhưng Widen phát hiện trong ánh nhìn của đối phương có gì đó khác thường, trực giác mách bảo y lập tức thử một chút. Thật sự đã bị y đoán trúng!