Chương 33

Khi nhìn thấy Võ Tự Đức bị vây, tim Đỗ Tuấn Kiệt như hụt mất một nhịp. Hắn sợ hãi, sợ sau khi cướp tài sản, bọn chúng có thể không dừng lại mà đe dọa đến tính mạng của cậu, hoặc là làm cái gì khác. Chuyện này hắn tuyệt đối không muốn xảy ra thêm một lần nào nữa.

Võ Tự Minh nhìn nét mặt của Đỗ Tuấn Kiệt, nhìn ra được chút gì đó biến hóa. Hắn không muốn truy vấn ai có lỗi, nó không cần thiết trong lúc này. Vì thế hắn nói: “Hai người không bị thương nghiêm trọng là tốt rồi. Có muốn vào nhà một chút không?”

“Không cần đâu,” Đỗ Tuấn Kiệt từ chối: “Tôi muốn về nghỉ ngơi, không làm phiền mọi người. Tự Đức chắc cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừm, vậy anh về cẩn thận.” Võ Tự Đức cũng muốn Đỗ Tuấn Kiệt ở lại một chút, nhưng anh đã từ chối cậu cũng không muốn ép, đành lưu luyến nói tạm biệt với người trong lòng.

Nhìn chiếc xe lặng lẽ rời đi, Võ Tự Minh vỗ bả vai em trai: “Được rồi, không cần nhìn nữa, mau vào nhà thôi.”

Trước khi vào, Võ Tự Minh bảo em trai không cần kể chuyện xảy ra với mẹ, nói ra chỉ làm cho mẹ lo lắng thêm thôi. Võ Tự Đức cũng có suy nghĩ này, hai người phối hợp không đề cập đến.

Lúc đi ngang qua mẹ Võ, Võ Tự Minh thu hút sự chú ý của bà để Võ Tự Đức an toàn về phòng, mẹ Võ không chút nghi ngờ gì.

Đến lúc Võ Tự Đức quay lại, quần áo trên người cậu đã thay thành đồ ngủ rộng rãi, chút trầy xước cũng bị che đi. Một Võ Tự Đức hoàn hảo như thường ngày.

Công ty Cát Đình.

Văn phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn, phía sau màn hình máy tính, Phạm Đình Vỹ đang chăm chú xem gì đó.

“Nhanh! Nhanh hơn nữa! Đừng có mà lười biếng!”

“Một! Hai! Ba! Bốn! Tiếp tục! Động tác dứt khoác lên! Các ngươi chưa ăn cơm hả!”

“Nhìn hắn đi! Các ngươi còn không bằng một người mới đến! Nhìn mà học hỏi đi.”

“Ngươi là đàn bà hả?! Như ngươi lên chiến trường chỉ để cho kẻ địch chém chết! Ở đây làm gì để tốn quân lương hả?!”



“Chu huynh đệ! Nào! Cạn chung. Hôm nay biểu hiện của ngươi rất tốt! Rất dũng cảm! Bao nhiêu quân địch vậy mà ngươi không chút kiêng dè mà xong lên. Sau khi chiến sự kết thúc, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.”

“Huynh nói quá rồi, có các huynh đệ cùng kề vai sát cánh, nguy hiểm thế nào cũng có dũng khí vượt qua.”

“Hahaha! Có thể quen biết Chu huynh đệ, kiếp này sống rất đáng.”

“Cạn chung!”



“Chu ca ca, huynh lại bị thương rồi kìa.”

“Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng lo ngại. Mụi khóc rất khó coi đó, ngoan, đừng khóc.”

“Trên người huynh vết thương cũ vết thương mới chồng chất, chắc chắn rất đau có phải không?”

“Có phải làm mụi sợ không? Có phải rất xấu xí không?”

“Mụi không sợ, không thấy xấu xí, Chu ca ca là người anh tuấn nhất!”



Âm thanh của nhiều người nói chuyện, từng đoạn từng đoạn được phát ra. Mỗi người có giọng nói, có biểu cảm riêng. Phạm Đình Vỹ chăm chú xem, nhưng anh chỉ chú ý đến một nhân vật, từng cử chỉ từng biểu cảm của hắn đều được anh cẩn thận xem vào trong mắt. Người này không ai khác chính là tiểu tướng quân Chu Diệp.

Là Chu Diệp, Chu Diệp do Võ Tự Minh thủ vai.

Giang Sơn Thời Loạn đã công chiếu được hơn một nữa, thu hút được rất đông đảo người mê phim, lượt rating cũng đạt con số kỷ lục. Về sau chắc chắn vẫn còn tăng cao phá kỉ lục trong giới.

Sau khi rời khỏi nhà Võ Tự Minh, Phạm Đình Vỹ không nhịn được nhớ lại những lần gặp mặt giữa anh và hắn, từ khi còn ở trường Đại học đến bây giờ. Sau đó lại muốn tìm hiểu nhiều hơn, tìm hiểu hắn hiện tại, xem hắn trên màn ảnh là như thế nào.

Search một cái liền hiện ra rất nhiều gợi ý, trong mục hình ảnh có rất nhiều hình của Võ Tự Minh, chính xác hơn là của Chu Diệp, bởi vì hắn đang trong tạo hình Chu Diệp.

Tóc dài được búi lên cao, khoe ra toàn bộ gương mặt được trang điểm nhẹ. Đường nét được che bớt để hắn trong non trẻ hơn. Đây là tạo hình ban đầu khi Chu Diệp mới gia nhập doanh trại.

Một hình khác thì trong hắn lăng lệ, ác liệt hơn, tóc không còn gọn gàng mà có những loạn rơi ra ngoài bị gió thổi qua tung bay theo hướng gió. Gương mặt hắn có vài vết màu đỏ máu, chiến giáp dơ bẩn loang lỗ dấu vết binh đao để lại. Đây là hình ảnh khi hắn từ chiến trường trở về, trải qua một trận chém gϊếŧ cửu tử nhất sinh.

Cũng có lúc hắn không mặc trên người áo giáp, thay vào đó là một bộ áo vải đơn sơ, tóc buộc gọn phía sau. Ánh mắt thể hiện nhu hòa không ít.

Thưởng thức ảnh tĩnh đủ rồi, Phạm Đình Vỹ chuyển qua xem những video ngắn có vai diễn của Võ Tự Minh. Những video này đa phần do fans cut ra từ nhiều tập phim rồi tổng hợp lại, thời lượng tùy, có cái chỉ mấy mươi giây, có cái mấy phút. Một vài đoạn còn được fans edit lại, thêm ticker dễ thương cho hắn, thật sự rất đáng yêu, như thật.

“Đình Vỹ?”

Đỗ Tuấn Kiệt nhìn thấy văn phòng tổng giám đốc còn sáng đèn nên mở cửa vào xem.

Ban đầu Đỗ Tuấn Kiệt định lái xe về nhà, nhưng giữa đường chợt nhớ có một vài thứ để quên trong văn phòng, hắn đành chuyển hướng ghé qua công ty một chuyến.

“Cậu vẫn ở công ty à?” Nhìn thấy anh, Đỗ Tuấn Kiệt hỏi.

Phạm Đình Vỹ im lặng tắt máy tính, nhìn bạn thân đột nhiên xuất hiện cũng không lấy làm lạ, nhưng lại bất ngờ khi thấy thương tích trên mặt hắn, anh nhướng mày hỏi: “Gì đây? Không phải cậu đi hẹn hò sao? Sao lại thành đi đánh nhau rồi.”

“Gặp chút chuyện ngoài ý muốn.” Đỗ Tuấn Kiệt không so đo với anh, quay lại chủ đề vừa rồi: “Cậu mấy ngày không về nhà rồi? Rốt cuộc hai người có chuyện gì? Tôi chưa thấy cậu cùng cổ cải nhau bao giờ, nhưng hiện tại xem ra mâu thuẫn không nhỏ, đến mức về nhà cũng không muốn.”

Thật ra Phạm Đình Vỹ và Đan Thy không ở chung, nhưng đó là chuyện người ngoài biết. Trên thực tế, chỗ ở của hai người ngay cạnh nhau, Đan Thy có chìa khóa cửa lớn nhà Phạm Đình Vỹ cho nên nói gần như ở chung cũng không sai biệt lắm. Vì tính an ninh trong tiểu khu cao, người lạ không có quyền tự ý ra vào nên Đan Thy có thể tự nhiên ra vào nhà anh mà không sợ bị chụp lén.

Vì chuyện lần trước mà Phạm Đình Vỹ đã không về nhà mấy ngày nay. Phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh tương đối đầy đủ tiện nghi, mấy ngày này anh đều sinh hoạt ở đây.

Đỗ Tuấn Kiệt không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết từ sau ngày Đan Thy đến công ty tìm anh rồi anh biến mất cả một đêm thì đã thành ra thế này.

Phạm Đình Vỹ không trả lời mà mở di động, sau một loạt thao tác thì anh đưa cho hắn xem. Trên màn hình là bài viết về Đan Thy và người đàn ông ngoại quốc đã bị bay màu mấy tiếng trước. Đọc xong, Đỗ Tuấn Kiệt không nói gì, hắn biết anh sẽ không chỉ vì một tin đồn mà vội phán đoán, hành động khinh suất, hắn chờ đợi lời tiếp theo của anh.

Bạn thân nhiều năm có độ ăn ý cao, Phạm Đình Vỹ kể chuyện đã xảy ra cho hắn nghe, về tin tức ở Phần Lan, về quan hệ mập mờ của họ, về suy nghĩ của anh.

“Tôi phát hiện, hình như tôi không yêu Đan Thy như những gì mọi người đã nghĩ. Mỗi khi ở cạnh cô ấy, tôi như bị thứ gì đó hấp dẫn, bị chi phối. Ban đầu tôi rất mong lung, lúc đó tôi cho rằng là do áp lực công việc làm thần kinh tôi mệt mõi. Nhưng không phải, tôi thật sự không có cảm giác với cô ấy. Rốt cuộc hơn 7 năm qua, tôi không biết tại sao tôi lại ở cạnh một người tôi không yêu.”