Chương 21

[Nhìn thấy thần tượng ngoài đời thật!!! Ôi mẹ ơi! Hôm nay cùng chị em đi ăn bên ngoài, đây đúng là một quyết định sáng suốt! Tiểu tướng quân bên ngoài vô cùng đẹp trai, là soái ca hàng thật giá thật, mlem mlem…

Anh ấy hình như đang đi gặp đối tác, có thư ký đi theo nữa, tràn đầy khí chất của một doanh nhân thành đạt. Tôi đột nhiên nhớ đến một kịch bản, đó là “không lo đóng phim thì phải về kế thừa sự nghiệp gia đình”. Ca ca nhất định phải thường nhận phim đó~

Ảnh chụp tiểu tướng quân tại hiện trường đây]

Phía dưới bài post là ảnh chụp Võ Tự Minh, khoảng cách không quá gần, nhưng kỹ thuật của người cầm máy rất tốt, lấy nét rất rõ ràng. Có tận sáu bức ảnh, chụp từ các góc độ khác nhau, không chụp được hình chính diện, nhưng cũng có bức bắt được hơn nữa khuôn mặt.

Để có được sáu bức ảnh đăng lên cộng đồng này, cô bạn đã phải chụp mười mấy bức mới chọn được sáu bức ưng ý nhất đem đi khoe. Muốn truy tinh cũng không phải việc dễ dàng gì.

Cô bạn này là một fangirl của Võ Tự Minh, cũng có thể nói là một trong những thành viên đầu tiên của fandom Doanh Quân.

Khi bài viết được tải lên, đã có thành viên nhanh tay lẹ mắt vào phần bình luận cào bàn phím. Từng dòng tin thể hiện rất rõ ràng nội tâm mê trai đẹp của các chị em, nếu có thể thì tiếng thét đã tràn khỏi thiết bị điện tử.

"Tiểu tướng quân đẹp trai quá đi~~"

"Soái ca muốn cắn một miếng... mlem mlem..."

"/Chảy nước miếng/"

"Lão công của em vừa đi làm vừa đóng phim siêng năng quá đi, đến đây em ôm ôm~~~"

"Cô đang ở đâu? Ca ca đã về chưa? Mau khai địa chỉ ra đi!!!"

"Chủ thớt đang ở đâu? Mau nói để tui còn đi đón lão công"

"Tui cũng muốn nhìn tiểu tướng quân mặc âu phục quá đi 丁^丁"

Võ Tự Minh chưa ra mắt, bộ phim hắn đóng thì vẫn chưa lên sóng, hắn chỉ là một nhân vật tầm thường trong giới giải trí nhưng hậu viện đã có hơn sáu trăm người. Đợi đến khi hắn chính thức trở thành diễn viên, con số này chắc chắn sẽ tăng vọt. Đây là những người hâm mộ đi cùng Võ Tự Minh những bước đi đầu tiên, không biết có thể đồng hành đến cuối cùng hay không hay sẽ dừng lại vì một scandal nào đó, nhưng bây giờ trong họ chính là sự nồng nhiệt dành cho idol nhà mình nhất.

Cô bạn có mặt ở hiện trường vui vẻ chia sẽ định vị của nhà hàng cô đang canh chừng cho mọi người. Phía dưới có tiếng la hét cũng có tiếng ai oán.

"Aaaa! Là ở Hà Thành! Tôi đang ở cách đó 10km! Lập tức có mặt!"

"Nhà tui cũng gần đây, tôi phải tới ngay! Chờ tôi!!"

"Tôi ở Thành Tây, xin hỏi có kịp không? Huhuhu:<"

Có vài người ở trong khung bình luận spam khóc lóc thảm thiết, rồi cầu ai có mặt chụp nhiều hình chia sẽ cho mọi người.

Thời gian này đang trong giờ hành chính, thành viên không phải ai cũng là người rảnh rỗi, đa phần là người đi làm cũng có học sinh sinh viên. Cô bạn cũng là bất ngờ nhìn thấy Võ Tự Minh, không phải là biết trước thời gian nên cho dù có người đang ở gần đây cũng chưa chắc có thể đến được. Cô bạn xem bình luận nói muốn đến đây, không có hy vọng gì nhiều.

Kết quả giống với dự đoán của cô, trong thời gian gần hai tiếng chờ đợi thì chỉ có mười người tìm đến đây.

Tụ họp lại một chỗ, chờ thêm khoảng năm phút nữa thì Võ Tự Minh đi ra, các cô háo hức chạy đến trước mặt hắn. Võ Tự Minh rất kinh ngạc khi thấy một nhóm nữ nhân tới hỏi hắn. Đối tác đi chung cũng bị làm cho giật mình trước tình huống đột nhiên phát sinh.

Võ Tự Minh nắm bắt tình hình rất nhanh, hắn chào tạm biệt với đối tác trước, để thư ký tiễn người ra ngoài, tiếp đó mời các cô nói là fans của hắn tìm chỗ ngồi xuống.

Sau một hồi giao lưu thì Võ Tự Minh biết được cô bạn trông thấy hắn đi vào nhà hàng này đã chụp hình rồi post bài lên cộng đồng fandom, những người khác từ đó mà tìm tới đây ôm cây đợi thỏ. Phải thừa nhận Võ Tự Minh bị các cô làm cho xúc động, thật sự có lòng rồi, chờ cả giờ đồng hồ để gặp hắn.

"Anh Minh, kết cục của tiểu tướng quân là như thế nào?"

"Đợi phim phát sóng thì sẽ biết, anh không thể tiết lộ tình tiết trước được."

"Vậy khi nào "Giang Sơn Thời Loạn" mới công chiếu?"

"Dự kiến là tháng sau, còn vài tập nữa là đóng máy rồi."

"Phim này kết thúc anh có dự định gì chưa? Anh đã nhận kịch bản phim tiếp theo chưa?"

"Vẫn chưa, đợi anh từ chức rồi mới có kế hoạch tiếp theo."

Cứ fan hỏi một câu, hắn trả lời một câu, buổi giao lưu phi chính thức cứ như vậy diễn ra. Hắn biết các cô còn nhiều thứ muốn hỏi nhưng thư ký đã hối thúc hắn. Các cô cũng biết hắn bận rộn nên không kỳ kèo thời gian của hắn, trước khi tạm biệt mỗi người xin chụp hình chung với hắn.

Võ Tự Minh vui vẻ đáp ứng, còn mời các cô uống nước, thay lời cảm ơn vì đã ở đây chờ hắn.

Sau khi Võ Tự Minh đi, các cô liền đăng nhập vào tài khoản khoe thành quả hôm nay. Các thành viên khác lại một phen trầm trồ ngưỡng mộ.

"Giang Sơn Thời Loạn" đã tiến vào giai đoạn cuối, cảnh quay của hắn cũng sắp kết thúc, chỉ còn một vài cảnh nữa là tiểu tướng quân Chu Diệp đi lãnh cơm hộp rồi.

Đại quân của đại tướng quân trúng kế của gian tế mà bị quân địch bao vây. Trước đó chiến đấu đã thương vong vô số, tình hình hiện tại quân ta thì ít mà quân địch thì đông, quân ta đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Nhìn các tướng sĩ bị thương nằm trên đất cát, trên mặt mang nét lo lắng hoang mang, đại tướng quân rất hận chính mình, vì tín nhiệm lầm người đã đẩy hàng ngàn hàng vạn người vào chỗ chết. Một đời chinh chiến trên sa trường, chưa bao giờ đại tướng quân lâm vào tình thế bất lợi như hôm nay.

Trong lúc mọi người nghĩ biện pháp, Chu Diệp đột nhiên quỳ xuống, chấp tay nói với đại tướng quân: "Tình hình chiến sự khẩn cấp, quân ta trong thế cửu tử nhất sinh, muốn bảo toàn lực lượng là chuyện không thể nào. Mạt tướng khẩn xin tướng quân mang theo hai trăm tướng sĩ không bị thương men theo vách núi rút lui đến nơi an toàn. Mạt tướng nguyện dẫn theo số tướng sĩ còn lại đánh lạc hướng quân địch, giúp tướng quân tranh thủ thời gian."

"Không thể được!" Nghe kế sách của Chu Diệp, đại tướng quân lập tức tức giận bác bỏ: "Cho dù có chết, ta cũng phải kề vai chiến đấu với các tướng sĩ đến cùng, lý nào lại hèn nhát để các ngươi hy sinh!"

Chu Diệp dập đầu nói: "Quân địch có hơn 30 ngàn quân, chúng ta còn lại chưa tới 5 ngàn quân, đây rõ ràng là con đường chết!"

Đại tướng quân giận dữ gầm lớn: "Có chết ta cũng cam lòng! Làm sao ta có thể để các người hy sinh mở con đường máu cho ta được sống? Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?!"

"Tướng quân, chúng tôi hy sinh không phải vì người." Chu Diệp ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, nó thể hiện sức mạnh ý mãnh liệt, quyết tuyệt đến cùng của chủ nhân.

Chu Diệp nói: "Chúng tôi hy sinh là vì những thân nhân ở quê nhà, vì những người già trẻ nhỏ tay không tấc sắt, vì non sông đất nước của tổ tiên bao đời! Chỉ khi tướng quân còn sống, giặc ngoại xâm mới có thể bị đánh cho tơi bời, không dám đặt chân lên bờ cõi nước ta nữa. Hôm nay chúng tôi hy sinh, không chỉ vì cứu tướng quân, mà còn vì cứu ngàn vạn bách tính."

Nghe Chu Diệp nói, mọi người như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Bọn họ không chiến đầu vì giữ mạng của bản thân, bọn họ chiến đấu vì người thân, vì giang sơn tổ tiên gây dựng. Nếu hôm nay đại tướng quân bỏ mình, vậy thì trong triều còn ai có thể dẫn binh diệt sạch lũ giặc ngoại xâm huênh hoang hóng hách? Đến lúc đó há phải non sông nước Nam sẽ phải sang tên đổi chủ?