Chương 16

Một đường im lặng về đến khách sạn, Võ Tự Minh chỉ muốn về phòng thay đồ rồi nằm nghỉ một lúc. Quần áo của hắn hơi ẩm, dù ở trong xe nhiệt độ tương đối ấm áp nhưng hắn vẫn thấy hơi lành lạnh.

Hai người cùng xuống xe, vì nghĩ mọi người đều ở cùng một tầng nên hắn chờ anh cùng đi.

Phạm Đình Vỹ hiển nhiên chưa nhận phòng, người hướng dẫn vẫn còn ở chỗ tiếp tân, anh đi đến đưa thϊếp mời để nhận thẻ phòng của mình.

Võ Tự Minh đi trước một bước đến thang máy, nhấn nút mở. Cửa thang máy mở ra, chờ người bên trong ra hết hắn mới bước vào, Phạm Đình Vỹ cũng đã đến. Hắn ở gần bảng điều khiển nên chủ động chọn tầng mà hai người muốn đến.

"Ting" cửa thang máy lần nữa mở ra, Võ Tự Minh gật đầu với Phạm Đình Vỹ đi ra ngoài trước, trở về phòng.

Đi được vài bước, hắn nghe thấy tiếng lộc cộc phía sau. Nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên Phạm Đình Vỹ cũng đi về hướng bên này.

"Anh ở phòng nào?" Võ Tự Minh đi chậm lại, làm bộ tự nhiên hỏi.

Phạm Đình Vỹ nhìn số phòng trên thẻ, trả lời: "3069."

"Thật trùng hợp, tôi ở phòng 3067, ngay bên cạnh."

Nếu là cách đây hơn hai mươi phút trước, Võ Tự Minh khi biết tin này chắc chắn phải trong lòng kêu thảm một phen. Hỏi trời rằng "tại sao hắn lại chỉ ở cách anh một bức tường?". Bây giờ trong lòng hắn rất bình yên tiếp nhận tin tức này, không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Đi thêm vài bước đã đến phòng của hắn, Võ Tự Minh nói tạm biệt với Phạm Đình Vỹ rồi quẹt thẻ mở cửa phòng đi vào.

Phạm Đình Vỹ lịch sự trả lời một câu "tạm biệt", đi vài bước nữa đến phòng của anh.

Sau khi vào phòng, Võ Tự Minh trước tiên đi vào phòng tắm thay bộ đồ ướt ra để tắm nước nóng. Sau khi lau người hắn mặc áo choàng tắm đi ra.

Võ Tự Minh nằm dựa người ở đầu giường, mở điện thoại ra xem. Việc trong công ty hắn đã giao cho Nguyễn Ngọc Vinh xử lý nên không có chuyện gì phải lo lắng, trong group chat của đoàn phim có một vài tin nhắn của đạo diễn nhưng không liên quan đến hắn, trước đó hắn đã báo với đạo diễn nghỉ mấy ngày này đi công tác. Được một lúc, không biết có phải là dầm mưa bị cảm rồi không mà hắn thấy hơi mệt.

Giờ này cũng không có việc gì, những người khác có lẽ đã tận hưởng kỳ nghỉ hoặc là liên lạc với người bên kia, đến chiều tối tiệc vui mới bắt đầu, Võ Tự Minh cài báo thức trên điện thoại, sau đó thì rút mình trong chăn ngủ một giấc.

Cách một bức tường, Phạm Đình Vỹ đang ngồi trên sô pha nghe điện thoại.

"Anh vừa đến khách sạn, đang ở trong phòng." Giọng Phạm Đình Vỹ trầm ấm, chan chứa sự ôn nhu hiếm thấy trong câu trả lời.

Vừa nghe đã đoán được người ở đầu dây bên kia là ai, người có thể nhận được đối đãi đặc biệt này chỉ có duy nhất người yêu của anh.

Từ trong loa truyền đến giọng nữ nhẹ êm: "Anh tự lái xe có mệt lắm không? Em đã nói anh để tài xế đưa đi mà anh không chịu."

"Nghe thấy giọng của em toàn bộ mệt mỏi của anh đều tan biến." Ánh mắt anh hơi cong, nói ra lời mật ngọt.

Cho dù Phạm Đình Vỹ bề ngoài có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì trong quan hệ yêu đương, anh vẫn thể hiện được tình cảm của mình với đối phương, nói ra những lời đường mật như những cặp tình nhân bình thường với nhau.

Trải qua bảy năm trong quan hệ người yêu, vì thời gian đầu mỗi người đều vì sự nghiệp của bản thân mà bận rộn, thời gian dành cho nhau không nhiều nên cũng thường có cải vã, nhưng rất nhanh đã làm lành. Đan Thy là ca sĩ đang được chào đón, khi sự nghiệp của Phạm Đình Vỹ đã ổn định muốn kết hôn thì cô lại vì không muốn ảnh hưởng đến con đường được nổi tiếng mà muốn dời lại. Hai người cải nhau một trận lớn, không ít người có ý đồ, bao gồm cả Võ Tự Minh, nhân cơ hội muốn chen chân vào chia rẽ tình cảm hai người. Nhưng cuối cùng Phạm Đình Vỹ đã nhượng bộ, đồng ý gác lại việc kết hôn. Chuyện này cách đây đã được hai năm.

Quan hệ yêu đương của hai người không che dấu, nhưng cũng không công khai rõ ràng. Những tay săn ảnh chụp được không ít hình ca sĩ nổi tiếng đi cùng tổng giám đốc thành đạt, nhưng mỗi lần có người hỏi đến, Đan Thy đều trả lời một cách mập mờ.

Bên kia vang lên tiếng cười nhỏ nhẹ, Đan Thy ngượng ngùng trách móc: "Anh thật là... anh nghỉ ngơi đi, buổi tối không phải có tiệc sao? Xã giao nhưng cũng đừng uống rượu nhiều quá."

"Ừ, em cũng chú ý một chút, thu âm xong thì về nghỉ đi."

Cúp điện thoại, Phạm Đình Vỹ ngã người dựa trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền.

Chuông báo thức reo vang khắp cả căn phòng, hai mắt Võ Tự Minh lim dim, quơ quơ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc mà hắn đã quăng ở đâu đó trên giường. Cuối cùng đã tìm được, tắt báo thức ồn ào đi, hắn xốc chăn lên, không lập tức mở mắt ra mà nằm yên tại chỗ một lúc.

Theo nghiêng cứu, khi vừa thức giấc không nên ngồi dậy đi lại ngay, vì lúc này máu chưa cung cấp đầy đủ có thể dẫn đến tê tay tê chân, choáng váng đầu. Năm phút trôi qua, Võ Tự Minh mới từ từ mở mắt ngồi trên giường.

Lúc này có một giọng nói vang lên. Trong phòng chỉ có một mình hắn, cũng không ai rõ cửa, giọng nói này là của hệ thống đã mất tích lúc trưa. Giọng của hệ thống đã không còn là giọng của trẻ con nữa, giống như nó đã trưởng thành, giọng nói thay đổi trở thành của thiếu niên.

"Xin chào ký chủ! Chúc ngài có một buổi chiều tốt lành!"

Nghe ra hình như tâm trạng nó rất vui vẻ?

Võ Tự Minh ngáp một cái, ồm ồm hỏi: "Như thế nào? Tại sao buổi trưa đột nhiên lại biến mất?"

"Không có gì, lâu lâu tạm ngưng hoạt động một chút, nói thế nào nhỉ? Bảo dưỡng?" Hệ thống chậm rì rì mới trả lời xong.

Thật sự cần cả thời gian bảo trì, rốt cuộc thì quy luật tồn tại của hệ thống là gì? Mặc dù khó hiểu nhưng Võ Tự Minh không truy vấn tiếp, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm, không quá hứng thú đến mức muốn tìm hiểu sự tình cụ thể của hệ thống.

Đã hơn 17 giờ, tiệc tối bắt đầu lúc 18 giờ, còn nhiều thời gian để Võ Tự Minh chuẩn bị chỉnh chu cho chính mình.

"Ngươi nói người kia tên là gì?" Võ Tự Minh đột nhiên hỏi.

Hắn bất chợt nhớ đến người hệ thống nhắc đến lúc sáng, nhân vật tạo ra phong vân trong chuyện tình của "nhân vật chính" tối nay sẽ lộ diện. Trí nhớ của hắn vẫn rất tốt, nhưng từ khi hệ thống nâng cấp trở về thì những gì hệ thống từng cho hắn xem trước đây càng lúc càng mơ hồ không rõ, rất nhiều nội dung bên trong đều đã mờ nhạt, gần như hắn đã không còn ấn tượng gì nữa.

Không phải do trí nhớ của Võ Tự Minh có vấn đề. Trước đây hệ thống đã nói thế giới này không còn trói buộc với cốt truyện nữa cho nên những gì hắn xem qua đã không còn ý nghĩa. Do đó phần ký ức này đã bị hệ thống động tay động chân vào. Biết trước tương lai không phải là năng lực người thường nên có, làm như vậy là vì muốn Võ Tự Minh không bị ảnh hưởng bởi nội dung trước kia.

Võ Tự Minh không biết, hệ thống cũng không có ý định nói rõ.

Biết Võ Tự Minh muốn hỏi người nào, hệ thống nhiệt tình giải đáp: "Gọi là Kazle Trần, tên khác là Trần Chí Kiện, 27 tuổi, là người đại diện của công ty công nghệ Bắc Âu, giám đốc phòng đầu tư và phát triển. Còn một thông tin nữa, đó là Kazle Trần là đại thiếu gia của Bắc Âu."

"Thì ra cũng thuộc dạng nhà mặt phố bố làm to, nếu không cũng không gây ra được nhiều phiền phức như vậy." Võ Tự Minh chậc lưỡi thở dài.