Chương 2: 2 Tuổi: Có đau hay không? (Chương ngắn)

Edit: Bún Bò.

Beta: nnminhchauu.

_____

Đợi bọn hạ nhân rời đi, Tô Mạch mới vịn góc bàn ngồi xuống.

Nguy hiểm thật! Vừa nãy chắc anh không bị bại lộ nhỉ?

Tuy anh đã tận lực bắt chước nguyên chủ, nhưng anh là người hiện đại, muốn bắt chước người cổ đại không dễ, đã vậy còn là người hành động quái dị, tâm tình bất ổn như này thì với anh mà nói, thật là có chút khó khăn!

May mà Úc Vương giai đoạn đầu là người ngốc, cho nên ở trước mặt Úc Vương, anh có thể không cần ngụy trang.

Nhưng từ xưa đến nay, ở trong hoàng cung không ít vụ tranh đấu, nếu dựa theo cốt truyện thì vào đêm này, nguyên chủ sẽ cưỡng ép Úc Vương, xong việc còn nhốt người ta vào phòng tối, tiếp đó là tra tấn liên tục suốt một tháng.

Mãi đến khi nữ chính xuất hiện, trị hết bệnh của Úc Vương.

Sau này nam chính giống như hack game, gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, một đường vượt mọi chông gai, chính tay gϊếŧ hôn quân, thay mẫu phi báo thù, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nữ chính cũng thuận lợi đi lên, ngồi ở vị trí hoàng hậu, đến lúc này chuyện xưa mới kết thúc.

Mà nguyên chủ chỉ là tiểu pháo hôi, rất nhanh sau khi nam chủ khôi phục trí lực sẽ bị ngũ mã phanh thây!

Nhưng hiện tại, nguyên chủ đổi thành anh, tuy là không phải cố ý, nhưng chuyện đã đến mức này…

Tới đâu hay tới đó đi!

Về sau, anh chính là Diệp Lan Quân.

Vì giữ mạng, anh cũng chỉ có thể là Diệp Lan Quân.

Tô Mạch vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không chú ý Úc Vương vừa mới khóc thút thít hiện tại lại ngồi dưới ánh nến, ánh mắt hung ác nham hiểm không tiêu điểm, giống như sói đói trong đêm tối gắt gao nhìn Tô Mạch, đáy mắt khát máu tản ra không chút che giấu, làm người rét run.

Nhưng khi Tô Mạch quay đầu nhìn, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, đổi thành bộ dạng đáng thương hề hề lúc trước.

Nhìn tiểu ngốc tử khóc hồng hốc mắt, Tô Mạch ý thức được, anh vừa rồi chắc là diễn quá mức, dọa đến Úc Vương.

Tính theo thời gian hiện tại trong cốt truyện, thì Úc Vương lúc này chưa đến hai mươi, vẫn chưa trưởng thành. Dưới tình huống vừa rồi anh chỉ có thể duy trì hình tượng nguyên chủ, âm thầm đánh phủ đầu bọn hạ nhân trong phủ, không nghĩ sẽ dọa Úc Vương thành như vậy, dựa theo nguyên tác, Úc Vương phải sợ hãi thành cái dạng gì?

Nhưng bây giờ chủ nhân cơ thể này là anh, anh chắc chắn sẽ không làm giống nguyên chủ, huống gì anh cũng không có đam mê giống nguyên chủ, ngủ người ta còn tìm mọi cách tra tấn.

Đây rõ ràng là hành vi của bọn khốn!

Kết cục của nguyên chủ như vậy là quá xứng rồi!

Lại nói, vừa nãy chỉ lo ứng phó với đám hạ nhân kia, cũng không kịp nhìn kỹ đối phương, bây giờ mới thấy Úc Vương lớn lên rất giống tiểu bạch thỏ, so với Diêm La Úc Vương mà em gái anh miêu tả giống như hai người khác nhau.

Chẳng qua Úc Vương hiện tại vẫn chỉ là tiểu ngốc tử mặc người nắn bóp, dù là nam chính thì cũng cần thời gian tăng cấp.

Cũng vừa hay, anh có thể dùng thời gian này để ôm chặt đùi nam chính, cũng coi như tăng thêm một phù giữ mạng.

Nghĩ vậy Tô Mạch bèn đứng lên, chậm rãi lại gần Úc Vương.

Thấy người trước mặt chậm rãi tới gần, Úc Vương sợ tới mức lùi về sau, run rẩy trốn sau màn chắn, chỉ lộ cái đầu, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tô Mạch.

Tô Mạch khẽ cười, trưng gương mặt xinh đẹp dưới ánh nến, phá lệ kiều diễm, anh mím môi, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi".

Dù đã nói vậy, nhưng Úc Vương hình như vẫn rất sợ hãi, đôi mắt chớp chớp nhìn người trước mặt, dáng vẻ vừa tò mò vừa lo sợ.

Tô Mạch bị bộ dạng này của hắn chọc cười, ánh mắt không tự giác trở nên nhu hòa.

"Tới đây, đừng sợ, đói bụng đúng không, ta đưa ngươi đi ăn gì đó".

Nếu anh nhớ không nhầm, trong nguyên tác ngoại trừ nguyên chủ khi dễ Úc Vương, còn có bọn hạ nhân trong phủ vì thấy Úc Vương là người ngốc mà thường xuyên bắt nạt. Giống như hôm nay, nói cái gì mà ngày đại hôn không nên ăn cơm, sẽ không may mắn, Úc Vương ngây ngốc tin, cũng không biết có phải tin thật không, nhưng dù sao tin hay không thì kết quả vẫn vậy, nhưng bực mình nhất là nguyên chủ lại phát rồ ngay lúc này rồi cưỡng ép người ta, xong còn nhốt người ta vào phòng tối, phải nhịn đói thêm một ngày, cho nên bệnh của nam chính sau này càng nghiêm trọng.

May mà nữ chính y thuật cao tay mới có thể điều trị giúp nam chính.

Đọc truyện tại truyenhdt.com @Bunbohuefulltopping.

Có lẽ giọng điệu của Tô Mạch quá mức ôn nhu, cộng thêm quá đói bụng, Kinh Úc chần chừ từ màn chắn đi ra, có chút sợ hãi nhìn Tô Mạch, nhỏ giọng thuật lại lời thị nữ:

"Bọn họ nói ngày đại hôn không nên ăn cơm, nếu không sẽ không may mắn, ta không thể ăn.”

Tô Mạch hơi mỉm cười, kéo Kinh Úc đến trước bàn, môi đỏ khẽ mở: "Không sao, từ nay về sau ngươi muốn ăn thì ăn, không cần nghe bọn họ".

Kinh Úc nhìn đầy một bàn đồ ăn ngon, nghe nói có thể ăn đôi mắt tức khắc nhìn thẳng, mặt đầy vui vẻ nhìn Tô Mạch, thật cẩn thận hỏi: "Thật sự ta có thể ăn sao?"

Tô Mạch cười khẽ: “Được chứ, nhanh ăn đi.”

Có lẽ quá đói rồi, Kinh Úc trực tiếp ngồi xuống, cầm đĩa điểm tâm lên ăn ngấu nghiến.

Tô Mạch sợ hắn nghẹn nên vội vàng rót một chén trà đưa cho hắn: "Ăn từ từ, tất cả đều là của ngươi, không ai tranh cùng ngươi đâu".

"Nào, uống nước rồi từ từ ăn".

Lúc đưa chén tới gần Tô Mạch mới phát hiện, trên mặt Kinh Úc rõ ràng có vết bầm, trên tay còn có sẹo, chứ đừng nói đến chỗ khác.

Tuy đã biết sớm Kinh Úc ở Vương phủ hàng ngày sống không được tốt, nhưng nghe với tận mắt thấy lại là chuyện khác, Kinh Úc trước đây đối với anh chẳng qua chỉ là người trong sách, cho nên lúc nghe em gái nói, anh cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng hiện tại Kinh Úc đầy người thương tích sống sờ sờ trước mặt, lúc nhìn thấy vết thương trên người Kinh Úc, anh không nhịn được có chút tức giận.

Tô Mạch trước nay không nhận mình là người lương thiện, nhưng từ nhỏ đối với loại ỷ mạnh hϊếp yếu thật sự đã rất khinh thường.

Có lẽ vì luôn chú ý sắc mặt của người đối diện, nên khi nhận ra cảm xúc của Tô Mạch, hắn lập tức buông điểm tâm trong tay xuống, vô cùng sợ hãi nhìn Tô Mạch, lắp bắp nói: "Ngươi…ngươi không cần giận, ta…Ta không ăn”.

Cảm giác Kinh Úc lại bị bản thân dọa sợ rồi, trong lòng Tô Mạch mới hòa hoãn, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Ta không gíận, ta chỉ là…chỉ là có chút mệt mỏi, ngươi nhanh ăn đi".

Sau khi quan sát vài giây, xác nhận Tô Mạch thật sự không giận, Kinh Úc mới cẩn thận ăn điểm tâm.

Nhưng Tô Mạch hoàn toàn không muốn ăn.

Anh chống cằm tự hỏi.

Anh tuy là không phải học sinh ba tốt, cũng không theo đạo đức tiêu chuẩn, nhưng bảo anh giống đám hạ nhân không chút kiêng nể gì mà khi dễ Kinh Úc thì anh không làm được, nếu thật sự nhúng tay, có khả năng anh sẽ bị bại lộ, rốt cuộc nguyên chủ cũng đã ở đó.

Vấn đề hiện tại là, anh phải làm cái gì mới duy trì thiết lập nguyên chủ ở dưới mọi tình huống, còn giúp Kinh Úc về sau sống dễ chịu hơn thế nào?

Anh quá nhập tâm nên không để ý đến, Úc Vương lúc này phồng má ăn điểm tâm, rất có hứng thú nhìn chằm chằm anh.

So với điểm tâm trong hay, hắn tựa hồ… đối với người trước mặt càng cảm thấy hứng thú hơn.

Còn chưa đến hai mươi mà danh tiếng đã truyền xa ngàn dặm, nam nữ đều không kiêng, nghe đồn cả trai cả gái bị y chơi qua không một ngàn cũng phải tám trăm, không chỉ như thế, đầu óc còn điên loạn, mười ngày đến chín ngày đều phát bệnh, nghe nói thủ hạ từng cùng y mất mạng đều liên quan đến y.

Nhưng hôm nay xem ra…

Hơi có chút điêu rồi!

Có thể hôm nay là ngày "tân Vương phi" không phát bệnh, đương nhiên cũng có khả năng là y diễn.

Nếu như là vế sau, thì người trước mặt không phải người lương thiện, hắn phải cẩn thận đề phòng.

Tô Mạch lúc này quá mức nhập tâm vào suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Kinh Úc.

Khi hắn phục hồi tinh thần thì Kinh Úc cũng ăn xong.

Nguyên chủ của thân thể này chắc là dọc đường quá mức mệt nhọc, dù hắn không muốn ngủ nhưng vẫn ngáp một cái, cả người mệt mỏi kinh khủng.

Anh nhìn quanh bốn phía, đánh giá một chút.

Trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường, mà đêm nay là tân hôn, dựa vào tính tình nguyên chủ chắc chắn phải ngủ Kinh Úc, mà anh chắc chắn sẽ không làm vậy, tuy rằng lúc còn sống anh luôn vội vàng làm việc, vội vàng sinh hoạt, chưa kịp nói chuyện yêu đương.

Nhưng anh có thể khẳng định, anh tuyệt đối không thích đàn ông.

Còn nữa, bỏ qua vấn đề này, nếu thật sự thích, anh cũng không thể làm chuyện hoang đường giống nguyên chủ.

Cho nên vì không để người khác nghi ngờ, anh đêm nay phải ngủ cùng giường với Kinh Úc. Đối với anh mà nói, Kinh Úc là thằng nhóc đáng thương, ngủ cùng giường cũng không khó gì, nhưng sáng ngày mai mới khó đối phó.

Hắn phải khiến Kinh Úc trông giống đã bị hắn động tay động chân mới được.

Nhưng làm thế nào mới khiến một người ngốc có thể phối hợp diễn kịch được?

À, có!

Tô Mạch một lần nữa nhìn người Kinh Úc, vuốt cằm đánh giá một phen, vừa lòng gật đầu.

Kinh Úc trên người vết thương vốn dĩ nhiều, chỉ cần hắn…

“Vương gia, chúng ta cùng chơi một trò được không?”

Trong mắt Kinh Úc thoáng hiện một tia ngoan độc, chỉ tiếc Tô Mạch mải cảm thấy vui sướиɠ vì biện pháp hoàn hảo của mình nên không chú ý đến.

"Trò chơi? Trò chơi gì nha? Bổn vương thích nhất là chơi trò chơi đó!"

Nhìn Kinh Úc phối hợp như vậy, Tô Mạch nhịn không được like cho hắn một cái ở trong lòng, chậm rãi nói: "Trò chơi mà ta nói, Vương gia hẳn là chưa bao giờ được chơi, nhưng…"

Sau nửa canh giờ, trò chơi kết thúc.

Trong lòng Tô Mạch có chút chột dạ, chỉ mong sau này Kinh Úc khôi phục tâm trí sẽ quên đi chuyện này!

Tuy đã nói rất kĩ, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi lần nữa: "Những gì ta nói với ngươi ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

Kinh Úc ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ kỹ rồi".

Tô Mạch quá đỗi hài lòng, nhìn Kinh Úc càng ngày càng thuận mắt, anh tuy không có ý khi dễ hắn, nhưng vừa rồi vẫn có chun chút, mà Kinh Úc lại rất ngoan ngoãn, trong lòng Tô Mạch càng áy náy.

Vì vậy giọng điệu của anh ôn nhu không ít: "Mông có đau hay không?"

Kinh Úc lắc đầu, ngây ngốc nhìn Tô Mạch, mắt đầy ý cười, không ngừng lắc đầu: "Không đau!"

Tô Mạch gật đầu: "Được, ngủ đi".

Thay đổi thân xác, dù không ốm đau nhưng nguyên chủ đi từ Đại Lương đến Bắc Tấn ngựa xe mệt nhọc, Tô Mạch rất nhanh nặng nề thϊếp đi.

—-----

Beta: Mẹ mấy đứa lười thực sự:(((( Bảo mẫu muốn làm nhưng không có việc để làm ><