Chương 52: Đi tìm.

Đương nhiên đây chỉ là một cái suy nghĩ tốt đẹp đầy mong đợi của hắn, Cố Tư nàng chưa bao giờ chơi trò chơi.

Lúc trước hắn có suy nghĩ là cùng Cố Tư tách ra, tốt nhất Cố Tư có thể gặp được người mới bắt đầu sinh hoạt mới, sau đó trong thời gian chữa khỏi đau xót của nàng. Như vậy lúc Trang Hàn rời đi, cũng sẽ cảm thấy an tâm.

Kết quả Cố Tư không rên một tiếng liền biến mất vô tung vô ảnh, trước khi đi còn lưu lại một tờ giấy như vậy. Tra tấn Trang Hàn muốn chết cũng không xong muốn sống cũng không được, ly hôn thì ly hôn đi, làm gì mà ly hôn xong lại mất tích? Mọi người đều là người trưởng thành rồi, quan hệ tốt không được sao?

Trong lòng mang theo oán giận như vậy, Trang Hàn thần chắn sát thần Phật chắn sát Phật, sau đó thành công bị địch quân gϊếŧ lần thứ N. Đồng đội tức giận mắng hắn tặng đầu người, ồn ào muốn report hắn.

Người thật là xui xẻo, chơi trò chơi cũng không hài lòng.

Trang Hàn trong lòng cân nhắc dù sao chính mình có tiền, nếu không thì tiêu tiền chơi cho sướиɠ tay đi.

Lúc này bên ta năm người đã hoàn toàn chết, đối phương đang thừa một Quan Vũ cưỡi ngựa Xích Thố chạy như điên mà đến. Cái cảnh tượng này thấy thế nào cũng rất quen thuộc, đặc biệt là ID đối phương Quan Vũ nhìn thật giống như một chuỗi số điện thoại. Trang Hàn dị thường thuần thục liền rời khỏi giao diện trò chơi, đánh dãy số trên ID Quan Vũ, không nghĩ tới thật đúng là gọi được.

“Ai a?” Thanh âm Quan Vũ nghe tới dị thường táo bạo.

Trang Hàn: “Tôi là Đại Kiều đối diện cậu a.”

“Thao!” Quan Vũ gầm lên giận dữ, “Lại là tôn tử này!”

Trang Hàn: “Di?”

Mắt thấy Quan Vũ chuẩn bị mắng chửi, Trang Hàn lập tức cắt đứt trò chuyện, lại trở lại giao diện trò chơi, bốn người đồng đội của mình đã đánh tới địch quân. Hắn cân nhắc lời Quan Vũ vừa nói, hay là người anh em chính mình nửa năm trước hố kia chính là hắn?

Nếu thật là như vậy, thật sự không biết xem như là có duyên hay là người anh em kia xui xẻo.

Trò chơi kết thúc, tiếng chuông điện thoại của Trang Hàn lập tức vang lên, vừa nhìn thấy Quan Vũ kia gọi điện thoại tới. Trang Hàn yên lặng nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy lúc này có một người mắng chính mình cũng là không tồi. Vì thế hắn tiếp điện thoại, đối phương lập tức nói: “Tôn tử kia! Cư nhiên còn dám tiếp điện thoại?”

“Cậu muốn mắng cứ mắng chửi đi.” Trang Hàn nói: “Bất quá nói trước, không cẩn thận có thể liên lụy tới người nhà.”

Đồng chí Quan Vũ lúc này có một bụng mắng chửi người khác, tức khắc liền không biết nên nói cái gì, cuối cùng hắn nói: “Mẹ nó, cậu biết cậu như vậy là rất vô sỉ không? Cậu có phải hay không thường xuyên làm như vậy?”

“Lại nói tiếp cậu có khả năng không tin.” Trang Hàn nói: “Chuyện này đời này tôi chỉ làm hai lần.”

“. . .” Hai lần đều cống hiến hết cho tôi?

Trang Hàn cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chính mình việc này xác thật làm có chút không phúc hậu, lại còn có hố người ta hai lần, làm cho người ta mang theo bao nhiêu bóng ma tâm lý a? Hắn tràn ngập xin lỗi nói: “Cậu còn mắng không? Nếu không tôi mua cái skin cho cậu, coi như là bồi tội đi.”

Nếu không phải nhân vật chính mình xác xác thật thật rất đắt, đồng chí Quan Vũ thật sự muốn hoài nghi hắn có phải hay không muốn lừa chính mình. Bất quá cái skin hắn không cần, liền nói: “Vậy đi, thêm bạn tốt đã.”

Trang Hàn liền cùng hắn thêm bạn tốt, thật sự mua cho hắn skin.

Đồng chí Quan Vũ nhìn skin chính mình khát vọng đã lâu, thật lâu không có phục hồi tinh thần lại, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi Trang Hàn một câu, “Huynh đệ, xu hướng giới tính của cậu không có vấn đề đi?”

Trang Hàn đến thật sự hy vọng chính mình có chút vấn đề, nói vậy hắn nhất định sẽ không giống như bây giờ rối rắm như vậy, nói không chừng nhiệm vụ hắn đã sớm hoàn thành, đã sớm rời đi cái thế giới xúi quẩy này. Vì thế hắn nói: “Có vấn đề hay không vậy xem cậu lý giải như nào, tôi không cảm thấy nam không thích nữ liền tính là có vấn đề.”

Được rồi không cần nói nữa, đồng chí Quan Vũ rất nghi ngờ người này không thích các em gái.

Nếu đã thêm bạn tốt, còn mua cho đối phương skin, Trang Hàn liền nói: “Nếu không thì cùng nhau chơi một ván?”

“Vậy một ván đi.” Quan Vũ do dự nói: “Tôi còn muốn nấu cơm cho lão bà.”

Chơi trò chơi còn muốn ăn cẩu lương. . .

Trang Hàn không phục nói: “Lão bà cậu không thể tự mình nấu cơm?”

“Không thể.” Trong giọng nói Quan Vũ lộ ra một loại ý tứ thích thú, “Nàng sẽ không nấu cơm.”

Trang Hàn mặt đen không nói chuyện, trực tiếp bắt đầu trò chơi. Trò chơi trong lúc Quan Vũ mở ra, không ngừng cùng Trang Hàn tán gẫu, “Ai, cậu ra tay rất hào phóng a, cậu đang làm gì nha?”

“Cậu thật sự không thích nữ nhân sao? Vậy hai người đàn ông ai nấu cơm nha?”

“Cậu có đối tượng không?”

“. . .”

Cuối cùng trò chơi tuy rằng thắng, nhưng là Trang Hàn một chút cũng không vui, trước khi rời khỏi trò chơi hắn khiếu nại ngôn ngữ của Quan Vũ là nhục mạ. Không nghĩ tới thật sự khiếu nại thành công, khấu trừ điểm Quan Vũ bốn phần, xem ra trò chơi này tràn ngập ác ý với việc show ân ái của người khác.

Hắn thoát khỏi trò chơi điện thoại Quan Vũ lập tức gọi tới, “Ai, tôi vừa mới bị người khiếu nại.”

Trang Hàn: “Phải không?”

“Đúng vậy, cư nhiên còn thành công.” Quan Vũ cả giận nói: “Là cái tôn tử nào khiếu nại? Tôi mà biết nhất định sẽ mắng chết hắn.”

Trang Hàn nghĩ nghĩ, lúc sau liền đem dãy số giao cho người điều tra. Bọn họ đến năm tháng thời gian cũng tìm không thấy Cố Tư, nói không phải ăn cơm trắng Trang Hàn đều có chút không tin, để cho bọn họ tra tra cái Quan Vũ này là ai, tìm chút chuyện này làm cũng không tồi.

Buổi chiều Trang Hàn ra khỏi công ty một người lái xe ở bên ngoài đi dạo, từ lúc Cố Tư đi rồi, hắn liền không thích về nhà. Cũng không thích cùng những nhị thế tổ cùng nhau đi ra ngoài chơi. Hắn thích ở trong thành thị nơi nơi đi dạo, giống như có một loại ảo giác xem nơi nơi là có thể tìm được Cố Tư.

Thời điểm chạng vạng hắn đem xe ngừng ở bên cạnh một cái công viên, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện. Sớm biết rằng cho dù cùng Cố Tư tách ra cũng không thể trở về, chi bằng lúc trước sảng khoái một chút, trực tiếp cùng Cố Tư vô cùng cao hứng cùng nhau sinh hoạt.

Lúc này một đám phụ nữ tan tầm thuận tiện mua đồ ăn về nhà từ bên cạnh xe đi ngang qua, Trang Hàn thấy một người bụng đặc biệt lớn đi theo đám người kia xách theo túi gian nan đi lại. Thai phụ kia xén tóc, không trang điểm nên trên mặt tràn đầy mỏi mệt, mặc quần áo rẻ mạt từng bước một đi tới, Trang Hàn cẩn thận nhìn vài lần mới nhận ra, người kia cư nhiên là Cố Sương.

Tính thời gian nàng hẳn là sắp sinh đi? Bụng lớn như vậy còn ra ngoài mua đồ ăn sao? Cố Đức Bách đã mặc kệ nàng?

Ngắn ngủn sáu tháng không thấy, Cố Sương giống như đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ phổ phổ thông thông.

Đi ở sau cùng Cố Sương đột nhiên một tay không xong, túi trong tay rơi xuống dưới, lăn củ cải xuống đầy đất. Mấy người phụ nữ lập tức xoay người đỡ nàng, nhưng Cố Sương đã rất không tốt, ôm bụng kêu đau.

Có người có kinh nghiệm nói: “Đây là muốn sinh, mau đưa đi bệnh viện.”

“Các cô có ai có số điện thoại ba nàng không?”

“Ba ba nàng đã vài ngày không về nhà.”

“Tạo nghiệt a, đây là có chuyện gì?”

Trang Hàn nhìn nhìn thở dài, đem xe lái qua, mở cửa sổ xe nói: “Tôi đưa nàng đi bệnh viện đi.”

Mấy người phụ nữ sửng sốt, tuy rằng nhà mình mua không nổi xe tốt, nhưng cũng biết xe Trang Hàn lái này là siêu xe. Một đám phụ nữ sửng sốt trong chốc lát, sau đó cùng nhau ba chân bốn cẳng đem Cố Sương đưa lên xe. Cố Sương vốn đang kêu đau, vừa lên xe Trang Hàn liền lập tức không có thanh âm. Chỉ có tiếng cố nén đau đớn hút không khí, cùng áp chế không được tiếng hít thở thô nặng.

Trang Hàn đem Cố Sương đưa vào bệnh viện, Cố Sương bị đẩy đến phòng giải phẫu trong chốc lát, bác sĩ liền ra nói đã chuẩn bị sinh, yêu cầu người nhà ký tên chuẩn bị sinh sản.

Trang Hàn không nói gì, đám phụ nữ cùng nhau tới có chút lúng túng nói: “Vị tiên sinh này không phải người nhà đi, hắn là đi ngang qua hảo tâm đưa em gái Sương tới bệnh viện. Người nhà đang liên hệ.”

Bác sĩ vừa nghe lời này, liền nói để người nhà nhanh chóng tìm đến, sau đó liền đi rồi. Trang Hàn nhìn cái tình huống này, trong lòng có chút hụt hẫng. Hắn có chút lo lắng Cố Tư, Cố Sương có cha mẹ mà có thể biến thành cái dạng này, Cố Tư một người ở bên ngoài, còn không biết là trong tình huống như thế nào.

Hắn có đôi khi sẽ nhịn không được nghĩ loạn, cảm thấy Cố Tư sở dĩ mất tích không phải bởi vì nàng cố ý mất tích, mà là thời điểm rời đi bị bọn buôn người bắt, hiện tại đang ở khe suối nào đó chịu khổ. Mỗi khi hắn nghĩ đến đây, liền sẽ lo lắng ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.

Điện thoại trong túi áo khoác chấn động không ngừng, Trang Hàn lấy ra nhìn, là người cục cảnh sát gọi tới.

Điện thoại mới vừa chuyển được, đối phương liền nói: “Trang tổng ngài làm sao biết được người này? Quá lợi hại, chúng ta tìm lâu như vậy đến một chút tin tức cũng không có, ngài cư nhiên tự mình liền tìm được.”

Trang Hàn sửng sốt một chút, nói: “Cậu nói cái gì?”

“Ngài muốn chúng ta hỗ trợ tra cái chủ nhân số điện thoại kia, hắn kêu là Kha Hải, ở cách vách M thị. Mở một cửa hàng trang phục nhỏ, phu nhân ngài Cố Tư trước mắt đang ở đó giúp cửa hàng hắn thiết kế trang phục, tôi nói như thế nào vẫn luôn tìm không ra người. Phu nhân ngài cũng không có cùng Kha Hải ký hợp đồng lao động, cho nên không có giấy chứng nhận được sử dụng, chúng ta căn bản là tìm không thấy người. . .”

“Lạch cạch!”

Di động bị ném tới trên mặt đất, mấy phụ nữ đang lo lắng hoảng sợ, chạy nhanh giúp Trang Hàn đem điện thoại nhặt lên. Vừa nhìn thấy, may mắn nói: “Còn may không có vỡ đi, di động này hẳn là rất quý?”

Trang Hàn ngây ngốc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, phụ nữ kia dùng tay áo đem điện thoại lau khô, đưa đến trước mặt Trang Hàn nói: “Tiên sinh, ngài quăng di động tốt như vậy nếu vỡ rồi thì thật đáng tiếc.”

Trang Hàn lo sợ không yên tiếp nhận di động, hoang mang rối loạn liền hướng bên ngoài bệnh viện chạy đi. Lúc này Cố Đức Bách chính là đang thở hổn hển chạy vào bệnh viện, thấy bóng dáng Trang Hàn cảm thấy rất quen thuộc, lại không dám nhận. Mấy người phụ nữ kia thấy Cố Đức Bách tới, liền xông lên túm tay áo hắn nói: “Cuối cùng ông cũng tới, con gái ông đều đã sắp sinh ông còn nơi nơi chạy loạn, có người ba như vậy sao?”

Cố Đức Bách nghi hoặc nhìn về phía cửa bệnh viện, chỉ vào bóng dáng Trang Hàn nói: “Hắn. . . . Hắn. . .”

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Người phụ nữ nói: “Nếu không phải người kia hảo tâm đưa con gái ông tới bệnh viện, con gái ông còn không biết muốn chịu bao nhiêu đau đớn đâu.” Nói xong nàng còn cảm thán: “Có tiền còn có lòng dạ tốt như vậy, nhất định là người tốt.”

Trang Hàn chạy ra khỏi bệnh viện, lên xe không nói hai lời liền trực tiếp hướng M thị đi đến. Đối phương ở trong điện thoại nói, ở lúc tra ra Kha Hải không cẩn thận liền phát hiện Cố Tư cùng Kha Hải ở cùng một chỗ, còn tưởng rằng Trang Hàn đã từ con đường khác tìm được Cố Tư rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Còn có canh một. Bổn văn đến đây liền sắp kết thúc ~~~~~