Cố Tư vừa lên xe liền cúi đầu chơi di động, Trang Hàn thuận miệng hỏi một câu: “Chơi cái gì vậy?”
Cố Tư dừng một chút, nói: “Xem truyện.”
Nhân vật đang xem truyện. . .
Trong nháy mắt kia Trang Hàn có một loại cảm giác thực kỳ diệu, hắn bỗng nhiên liền đối với người nơi này sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Người xem mặc kệ là ở trong sách hay là ngoài sách, đều có thể tìm được người cùng chung chí hướng.
Nghĩ đến đây Trang Hàn nhịn không được lộ ra một tia mỉm cười, hắn nói: “Xem cái thể loại gì?”
Cố Tư: “Xuyên qua.”
Ai da, càng thân thiết, chính mình xuyên qua tiến vào trong sách nhìn nhân vật trong sách càng thấu. Trang Hàn nói: “Hay không?”
“Còn có thể.” Cố Tư nghĩ nghĩ ngẩng đầu nói: “Anh có tin tưởng trên thế giới này thật sự có loại chuyện xuyên qua này sao?”
Nếu là trước kia Trang Hàn sẽ nói không biết, hiện tại Trang Hàn có kinh nghiệm hoàn toàn thay đổi cái nhìn của chính mình, hắn nói: “Thế giới lớn như vậy, có nhiều chuyện chưa lý giải được, nói không chừng thật sự là có tồn tại.”
Cố Tư nhìn thoáng qua văn tự trên điện thoại, hỏi: “Em xem người này xuyên việt trở lại cổ đại lúc sau, chồng của nàng đều không phát hiện nàng thay đổi, còn sẽ thích nàng sao?”
Trang Hàn xem nhiều, đối với phương diện này hiểu biết tương đối nhiều, hắn nói: “Đó chính là càng thích nhân vật xuyên qua lại đây đi, thật thích sẽ không thể không phát hiện được biến hóa của đối phương, không có phát hiện đã nói lên cũng không có thích. Phát hiện còn vẫn như cũ thích thậm chí càng thích, đã nói lên là vẫn tương đối thích người xuyên qua lại đây.”
Cố Tư giật mình, bỗng nhiên liền cảm thấy thật hoảng.
Nàng lâu như vậy đều không có phát hiện vấn đề của Trang Hàn, chẳng lẽ là bởi vì càng thích người trước mắt này hơn sao?
“Lạch cạch.”
Điện thoại rớt xuống, Trang Hàn nói: “Em có phải hay không còn chưa thoải mái a? Công tác tuy rằng quan trọng nhưng là thân thể càng quan trọng hơn, có thân thể tốt mới có thể công tác càng tốt hơn, em phải tự chiếu cố cho tốt nha.”
Cố Tư khom lưng nhặt điện thoại lên, nàng lại hỏi: “Vậy cái người xuyên qua thì sao? Không nghĩ tới về nhà sao?"
Vấn đề này xem như đã hỏi tới tâm khảm của Trang Hàn đi, hắn tâm tình phức tạp nói: “Chắc hẳn là có nghĩ tới, nhưng là có thể về hay không lại là một vấn đề, nhưng phàm là có thể trở về, lại có mấy người không nghĩ trở về?”
Cố Tư hơi hơi nghiêng đầu, nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Trang Hàn, nàng bỗng nhiên liền có chuyện muốn hỏi hắn, vậy anh có nghĩ muốn về nhà hay không?
Trang Hàn không hề phát hiện, một bên lái xe một bên đắm chìm ở trong suy tư của chính mình. Hắn xem nhiều truyện như vậy, tuyệt đại bộ phận người xuyên việt từ lúc bắt đầu liền không còn có thể trở về. Vì thế bọn họ ở thế giới mới sinh hoạt rất tốt, thích cái gì liền theo đuổi, so với chính mình càng thêm tiêu sái hơn nhiều.
Trang Hàn có chút ảm đạm nghĩ, chính mình cùng bọn họ so sánh với cũng không biết ai may mắn hơn. Có lẽ chính mình cũng là nhân vật do tác giả viết dưới ngòi bút, hết thảy đều đã được an bài rõ ràng, thậm chí chính mình lúc này phiền não cũng chỉ bất quá là dưới ngòi bút của tác giả miêu tả tâm lý.
Cố Tư phát hiện biểu tình Trang Hàn trở nên rất kỳ quái, tựa hồ là thực bi thương, lại tựa hồ thực bình tĩnh.
Thời điểm về đến nhà ăn cơm Trang Hàn hỏi Cố Tư, “Em thật sự không có muốn cùng Chu tổng nhận nhau sao?”
“Không có.” Cố Tư nói: “Em hiện tại đã rất tốt, cũng không muốn có thêm ba ba.”
“Vậy cũng đúng.” Trang Hàn gật đầu nói: “Có tôi ở đây, em sẽ không kém với thiên kim của tập đoàn Thuần Phong.”
Cố Tư tay cầm chiếc đũa dừng một chút, nàng đột nhiên hỏi Trang Hàn: “A Hàn anh đối với em tốt như vậy, có phải hay không bởi vì đặc biệt thích em?”
Trang Hàn bị Cố Tư hỏi, không biết nên trả lời như thế nào. Muốn nói không thích nhưng vẫn là có điểm thích, muốn nói là thích nhưng cũng không tính toán muốn ở bên nhau.
Trang Hàn bên này do dự, đều bị Cố Tư xem ở trong mắt.
Vào lúc ban đêm hai người vẫn là tách ra ngủ, Trang Hàn nằm ở trên giường sờ sờ vị trí bên người, bỗng nhiên có cảm giác có chút hư không tịch mịch lạnh lẽo. Thời điểm ngủ chung ghét bỏ người ta, không ngủ cùng nhau lại nhịn không được suy nghĩ, nam nhân a nam nhân đều thật là phạm tiện.
Cùng mọi ngày giống nhau, Trang Hàn đưa Cố Tư đi đến công ty, sau đó chính mình lại đi đến công ty. Trên đường có một dãy số xa lạ gọi vào, Trang Hàn chuyển được điện thoại, “Uy, tôi là Trang Hàn.”
“Tôi là Cố Đức Bách.” Đối phương nói.
Dựa, lại đổi dãy số. . .
Trang Hàn đang muốn đem cái dãy số này cũng kéo vào sổ đen, liền nghe Cố Đức Bách nói: “Cậu trước đừng có tắt, tôi có việc muốn hỏi.”
Trang Hàn mắt trợn trắng, không tính toán để ý đến hắn, Cố Đức Bách nói: “Cậu hai ngày này có thấy Cố Sương không?”
“Không có.” Trang Hàn đem điện thoại treo, Cố Đức Bách này thật là phiền phức. Tìm chính mình không phải nói chuyện làm ăn chính là nói Cố Sương, chỉ là mới nghe thanh âm hắn liền có một loại cảm giác bài xích từ thân đến tâm.
Sau khi đem dãy số kéo vào sổ đen, xe của Trang Hàn cũng tới rồi công ty, hắn mới vừa xuống xe liền thấy một bóng người quen thuộc, đúng là người vừa mới từ trong miệng Cố Đức Bách nhắc tới - Cố Sương.
Này Cố gia hai cha con thật đúng là kỳ quái nha, đây là diễn cái vở kịch gì?
Cố Sương thấy Trang Hàn liền đi tới, nhìn Trang Hàn nói: “A Hàn.”
Trang Hàn nói: “Cô mau về nhà đi, ba cô đang tìm cô.”
“Em biết.” Cố Sương nói: “Hai ngày này em ở bên ngoài suy nghĩ rất nhiều, em nghĩ thông suốt thật nhiều chuyện, hôm nay tới tìm anh, chính là muốn cùng anh cáo biệt.”
Cáo biệt? Trang Hàn hỏi: "Cô phải đi a?”
“Ân.” Cố Sương cười khổ một chút, nói: “Vì anh em đã nỗ lực rất nhiều, thủ đoạn gì cũng đều dùng qua, có lẽ anh sẽ cảm thấy em ác độc đê tiện, nhưng là em không hối hận, bởi vì em là vì anh mà nỗ lực. Hiện tại em phát hiện anh đại khái là thật sự rất thích Cố Tư, cho nên em quyết định rời đi, bởi vì em không nghĩ muốn nhìn lại bộ dáng hai người ở bên nhau ân ái.”
Cố Sương có thể có cái suy nghĩ này, Trang Hàn cảm thấy cũng không tệ lắm, cảm thấy nàng so với Cố Tư luôn liều mạng hiếu thắng.
Hắn gật gật đầu, nói: “Vậy tôi chúc cô mọi chuyện thuận lợi.”
Cố Sương nhẹ nhàng bật cười, nói: “Em gặp một người, hắn không tốt bằng anh, nhưng là đối với em không tồi. Em đối với hắn nói chuyện lúc trước, hắn nói muốn trông thấy anh.”
Trang Hàn khó xử nói: “Tôi hôm nay tương đối vội.”
“Sẽ không chậm trễ thời gian của anh.”
Cố Sương nói: “Liền ở chỗ ngoặt bên cạnh.”
Trang Hàn tâm nói cũng đúng, sớm một chút đuổi Cố Sương đi cũng tốt. Hắn liền đi theo Cố Sương hướng một cái chỗ ngoặt trong cao ốc, sau đó liền thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc áo thun màu đen chờ ở nơi đó. Hắn đã qua đi, nam nhân tuổi trẻ kia mang kính râm đối Trang Hàn duỗi tay, “Anh chính là Trang tổng đi? Anh tốt, tôi là bạn trai Sương Sương.”
Trang Hàn gật gật đầu, duỗi tay cùng hắn nắm một chút. Một cái nắm tay phát hiện người nam nhân này thật dùng sức rất lớn, Trang Hàn nhíu mày nói: “Mời cậu buông ra. . .”
“Phanh!”
Hắn cảm giác đầu ong một tiếng trước mắt tối sầm, lúc sau liền cái gì cũng không biết.
Cố Sương nhìn Trang Hàn nằm trên mặt đất, đối Lâm Tô cùng một người khác nói: “Nhanh lên, đem hắn mang lên xe.”
“Lạch cạch.”
Nét bút đột nhiên bị đứt, Cố Tư hoảng sợ, giấy viết bản thảo cũng bị chọc một cái lỗ.
Đồng nghiệp một bên nói: “Cố Tư, cô gần đây như thế nào luôn thất thần?”
“Tôi cũng không biết.” Cố Tư bưng kín mặt, nàng nghĩ muốn tập trung vào công việc, chính là luôn không thể tập trung tinh thần.
Lúc này có người đi tới đối Cố Tư nói: “Cố Tư, có người tìm cô.”
Cố Tư gãi gãi tóc nói: “Ai nha?”
“Không quen biết.” Người kia nói: “Bất quá tôi thấy hắn trên người mặc tây trang đặc biệt có bộ dáng sang quý, nói không chừng là thiếu gia nào đó tới công ty.”
Cố Tư cảm giác không thể hiểu được, nàng có nhận thức được người như vậy sao?
Nghi hoặc đi xuống lầu, liền thấy một đạo thân ảnh thon dài đưa lưng về phía nàng đứng. Cố Tư chậm rãi đi qua, nói: “Cậu tốt, là cậu tới tìm tôi sao?”
Nam nhân kia nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc. Hắn trên dưới đánh giá Cố Tư một chút, nói: “Chị tốt, tôi kêu là Chu Hổ, trên huyết thống hẳn là đệ đệ của chị.”
Cố Tư: ". . ."
Quán cà phê an tĩnh, Cố Tư quấy cà phê một chút. Chu Hổ nói: “Mẹ của tôi qua đời cũng không có mấy năm, chị là con của người ba ba tôi kết hôn lúc trước.”
Cố Tư không nói gì, nhưng sắc mặt không tốt lắm. Chu Hổ nói: “Chị đừng có loại vẻ mặt này, tôi không có ý tứ trách chị. Trên thực tế thời điểm ba ba hắn tuổi trẻ xác thật rất phong lưu, nếu không phải thủ đoạn mẹ tôi tương đối cường ngạnh, nói không chừng tôi hiện tại sẽ có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội. Huống hồ hết thảy cũng không phải chuyện chị có thể lựa chọn, cho nên tôi cũng không có cái ý tứ gì muốn trách cứ chị.”
Cố Tư nói: “Vậy cậu hôm nay tới tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”
Chu Hổ cười một chút, nói: “Nghe nói chị cự tuyệt về Chu gia? Cái này rất tốt, tôi thực thích quyết định của chị. Tôi tới tìm chị chính là muốn cùng chị thương lượng một việc, vô luận chị về sau có cái yêu cầu gì tôi đều có thể trợ giúp chị, mặc kệ là chị muốn mở công ty hay là muốn làm chuyện gì khác. Nhưng tôi chỉ có một điều kiện, chính là chị không cần nhận người ba ba này, cũng không cần về Chu gia.”
Cố Tư buồn cười nhìn hắn một chút, nói: “Cậu sợ tôi a?”
“Tôi sợ chị.” Chu Hổ phi thường thành thật nói: "Chồng chị là Trang Hàn, tôi tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ tận lực giúp chị tranh đoạt tài sản Chu gia, bởi vì giúp chị chính là giúp chính mình hắn."
Cố Tư gật gật đầu nói: “Cậu không cần sợ, tôi sẽ không cùng cậu đoạt đi bất cứ thứ gì.”
“Vậy thật là tốt quá.” Chu Hổ vui vẻ nở nụ cười, lộ ra một hàm răng tuyết trắng chỉnh tề, “Chị yên tâm, về sau chị có chuyện gì đều có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp chị.”
Cố Tư mắt trợn trắng, đứng lên nói: “Ai là chị cậu? Đừng có gọi bậy.”
Chu Hổ nhìn bóng dáng nàng, nhỏ giọng nói: “Thật là lãnh đạm a.”
Cố Tư ra quán cà phê, điện thoại nhắc nhở có tin nhắn. Nàng mở ra vừa thấy, liền thấy một cái ảnh chụp, Trang Hàn nằm trên mặt đất cả người đều bị cột lấy. Con mắt nhắm chặt trên mặt còn có vết máu nhè nhẹ, bộ dáng không biết sống chết.
Cố Tư chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Lúc này có điện thoại gọi vào, Cố Tư tiếp điện thoại kinh sợ quát: “Đây rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Tôi liền đi báo cảnh sát!”
Đối phương là một nam nhân có thanh âm trầm thấp, hắn nói: “Ngàn vạn đừng báo cảnh sát, bằng không chồng cô nhất định phải chết. Cô biết đấy, đường đường là Trang tổng tôn quý như vậy, cùng tôi lại chết ở một chỗ như này rất không có lời.”