Chương 67: Chẳng lẽ hắn lại dám bấu vào tay vợ hắn sao?

Người đàn ông luôn không nhịn được trộm liếc Quý Đăng, tư thế ngồi của đối phương vô cùng ngoan ngoãn, giống như một bạn nhỏ vậy, nghiêm chỉnh bắt hai tay đặt ở trên đùi, hơi dựa vào ghế ngồi, cả người đều rất an tĩnh.

Không nghĩ tới, thời điểm hắn nhìn Quý Đăng, Quý Đăng lại đang không ngừng nói xấu hắn với hệ thống:

Hắn lại đang nhìn tao kìa, dùng cái ánh mắt đầy mánh khóe đó nhìn chằm chằm cổ tao, có phải là muốn nhìn thử xem trên người tao có dấu vết gì khả nghi không đúng không? Dù sao trong truyện cũng đề cập công 1 là một công có lòng chiếm hữu rất mạnh, có lần trên cổ tay Bạch Đường có một vệt đỏ, hắn đã não bổ ra nhân vật thụ chính có phải đã chơi cái gì mà bondage trói buộc play với một công khác, nên mới có thể để lại dấu vết sắc tình như thế không.

Sau đó trong đầu hắn còn tự bổ ra một cái siêu xe*: Hắn dùng xiềng xích trói buộc Bạch Đường, đè cậu ấy đến mức không thể nhúc nhích, eo thon bị hắn bóp chặt, ra vào giữa hai chân không ngừng, miệng Bạch Đường còn bị hắn chặn lại, một bên ô ô nhỏ giọng kêu, một bên bị đâm cho đỏ mắt. Giữa tiếng xiềng xích va chạm Ôn Tinh Uyên càng thêm hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ hung mãnh càng cᏂị©Ꮒ càng hăng!

Đương nhiên, đây đều là công 1 não bổ ra, Ôn Tinh Uyên chính là một hoàng tử bình thường không có chuyện gì liền não bổ, trong đầu tự bổ ra hỏa tiễn** của hắn với Bạch Đường, nhưng ngoài mặt lại hay ngượng ngùng, mỗi ngày đều ngạo kiều muốn chết, toàn dùng lỗ mũi để nhìn bà xã.

(*, **: có thể hiểu là tình tiết thúc đẩy tình cảm)

Chậc.

Đúng là mất mặt.

Ôn Tinh Uyên một bên lái xe, một bên nhìn Quý Đăng, đầy não đều là: Cậu ấy gầy quá, bộ quần áo trên người chắc hẳn là của Bạch Đường, mặc bộ này vào càng làm cho cậu trông đặc biệt bé nhỏ. Nếu như đổi thành quần áo của mình thì chắc chắn sẽ càng rộng hơn, hắn sẽ có thể dễ dàng luồn tay vào ống tay áo, sau đó xoa bóp thịt mềm trên cánh tay Quý Đăng, hoặc quá đáng hơn một chút, trực tiếp vuốt lên từ bên hông ——

Hung hăng xoa bóp thịt nhũ non mềm của đối phương. Hắn đã từng liếʍ qua Quý Đăng, quầng vυ" thanh niên nho nhỏ, phấn phấn, còn vừa mềm vừa nhuận, cực kỳ mê người. Đầu lưỡi chỉ cần rê một vòng, cái vυ" sẽ dính nước nhơm nhớp, độ đàn hồi cũng rất tốt, bị đầu lưỡi day ấn xuống rồi dời đi, núʍ ѵú tròn vo hồng phấn sẽ ngay lập tức bật trở lại về hình dáng ban đầu.

Nhưng cậu cực kỳ mẫn cảm, bị liếʍ vài cái sẽ khóc ngay. So với lúc thanh tỉnh thì khi ngủ khóc càng ác …

Ôn Tinh Uyên không biết làm sao lại nhớ tới âʍ ɦộ bé nhỏ đáng thương bị đầu lưỡi hắn hung hăng quấy rối. Khe thịt đó vừa nhỏ vừa mượt mà, chặt khít đến đòi mạng, nhưng nước da^ʍ lại lênh láng, ngón tay rất khó đi vào, phải dùng thứ mềm mại như đầu lưỡi hung tợn liếʍ nhiều lần dọc theo chỗ khe thịt phấn hồng kia, thì mới có thể liếʍ mở âʍ ɦộ bé nhỏ.

Sau khi liếʍ mở thì mọi chuyện đều dễ dàng, đầu lưỡi vừa thọc vào bên trong, là có thể ăn được nước da^ʍ dính nhớp đang rò rỉ ra ngoài ——

Toàn bộ âʍ ɦộ cũng mềm mại dinh dính, hộŧ ɭε nhỏ bị mũi đỉnh vài cái liền lập tức co rút run rẩy. Quý Đăng cảm giác được khó chịu sẽ theo bản năng kẹp hai chân lại, lần trước đầu của hắn cũng bị tầng tầng thịt non bên bắp đùi kẹp lấy như vậy, hoàn toàn không thể cử động nổi, hắn dứt khoát chôn cả khuôn mặt xuống âʍ ɦộ bé nhỏ rồi liếʍ ăn dâʍ ɖị©ɧ của cậu.

“Ôn Tinh Uyên, cậu nóng lắm hả? Mặt cậu đỏ quá đó …”

Xe bị phanh gấp, Ôn Tinh Uyên khàn giọng mở miệng: “Ừ, nóng lắm. Cậu …”

Ánh mắt người đàn ông dừng trên xương quai xanh trắng trẻo của thanh niên, cậu ấy hẳn là cũng rất nóng, làn da kia hơi hồng hồng, cũng có ít mồ hôi chảy xuống.

Ôn Tinh Uyên đột nhiên xích lại gần cậu, bờ môi mỏng cọ qua sườn mặt Quý Đăng, Quý Đăng mơ mơ màng màng nghiêng đầu: Có phải Ôn Tinh Uyên vừa hôn cậu không?

Nhưng vừa định nhìn kỹ, đối phương đã giả vờ bình ổn mà rời khỏi: “Thân là đàn em của tôi, sao đến cả cái dây an toàn cậu cũng cài không xong thế.”

Hệ thống đã quan sát toàn bộ quá trình trầm mặc: Nó khó có được lúc vận hành tốt, vậy mà chỉ có thể phát ra một chuỗi tiếng bíp bíp bíp, không thông báo được cái gì cho ký chủ ngu ngốc kia.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Ôn (ngốc) Tinh (bạch) Uyên (ngọt): Bà xã thơm quá bà xã cùng tui về nhà tui liếʍ bà xã tui ngạo kiều

Quý Đăng: Đương nhiên là chọn đại ca tiện ích rùi ——

Sau đó: Trà xanh ngạo kiều khinh tui mềm mại vô lực luân phiên phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© với tui, má!

Không biết có phải do lần trước Ôn Tinh Uyên bị Quý Đăng nôn mửa lên người làm cho hắn tức giận hay không, mà lần này Quý Đăng đến, bên trong chỗ hắn chỉ là một màu trắng đen vô cùng u tối, giống hệt như chỗ của Sở Sâm.

Ôn Tinh Uyên ho khan mấy tiếng: “Đây chỉ là sở thích bình thường của tôi, lần trước đúng là có chút bất ngờ.”

Đó là lúc hắn lên đại học và chuẩn bị đi mua dồng phục, mẹ hắn còn chưa kịp mừng, thì chỗ trường hắn rất xa chỗ của Sở Sâm và Bạch Đường, tạm thời hai người đó không tụ tập với hắn.

“Quần của cậu bị sao vậy?” Bản thân Quý Đăng cũng không để ý, nhưng Ôn Tinh Uyên lại chú ý đến, trực tiếp kéo quần của cậu lên xem.

Quý Đăng nheo mắt, vội vàng đẩy tay của hắn ra, “Tôi, tôi vừa nãy chạy nhanh quá, vô tình dẫm phải chai nước nên mới té.”

Tay Ôn Tinh Uyên bị cậu đẩy ra, cũng không biết hắn đang làm động tác gì, xoay cổ tay một cái, đã thành tay hắn bấu chặt lấy tay cậu. Quý Đăng hướng ánh mắt buồn bực về phía hắn, Ôn Tinh Uyên mới lắp bắp giải thích: “Thói quen của tôi, tôi từng luyện ít võ, cậu làm như vậy thì tôi chỉ làm theo phản xạ tự nhiên -----“

Lúc đó đầu Quý Đăng nhanh chóng nảy số: Nếu mà giá cổ phiếu tăng, và Ôn Tinh Uyên cùng Bạch Đường ở chung một chỗ, lúc đó Bạch Đường không nhịn nổi vui sướиɠ mà bắt lấy tay hắn, còn Ôn Tinh Uyên lại phản xạ theo bản năng, chẳng lẽ hắn lại dám bấu vào tay vợ hắn sao?