Hệ thống nhanh chóng tuyên bố xong nhiệm vụ, lại bảo Quý Đăng lần này nhất định phải phát huy thiết lập pháo hôi liếʍ cẩu cho thật tốt. Nó vừa nói vừa nghĩ tới hai công có chỉ số thông minh đủ sức đè bẹp Quý Đăng kia, vẫn không yên tâm mà dặn dò: Mặc dù không trông mong ký chủ có thể lừa nhân vật thụ chính đi thật lâu, nhưng hôm nay cậu nhất định phải cùng hắn ứ ừ ít nhất mười phút thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tâm tình hưng phấn của Quý Đăng lập tức rút đi, nói dễ nghe thật đấy, cùng con yêu ứ ừ, hệ thống ăn hại thế mà kêu cậu làm trai hư sao …
Trong bóng tối, khuôn mặt cậu đang dần dần nóng lên: Đáng chết, rốt cuộc cũng đến đoạn pháo hôi công muốn xuống tay với Bạch Đường rồi ư?!
Quý Đăng ở một bên còn đang trầm tư suy nghĩ làm thế nào để lừa vai chính thụ đến phòng tối rồi làm nhục anh, mấy người bên này đã gọi cậu vài tiếng đều không có phản ứng, vẫn là Ôn Tinh Uyên không chịu nổi rống lên: “Các người vừa mới làm cái gì, không phải đã nói là rất nguy hiểm sao, lôi lôi kéo kéo cũng không sợ ở trong này ngã sấp mặt à.”
Ngữ điệu này, khá là chua đấy.
Quý Đăng yên lặng nhấn like cho sự may mắn của bản thân, đây còn không phải là kịch bản kí©h thí©ɧ chủ công đã triển khai sao? Ai mà nghĩ tới vai chính thụ lại thân thiện như vậy chứ, đối với một pháo hôi liếʍ cẩu dính dai như cao da chó vẫn có thể thiện tâm, trong bóng đêm dắt lấy tay cậu.
Nếu không phải do cốt truyện không cho phép, cậu thật muốn lôi kéo hai bàn tay đang giao nhau của mình với Bạch Đường ra, giơ thẳng lên trời!
—— He he, bà xã cậu đang nắm tay tui nè.
Quý Đăng vẫn còn nhớ chuyện lúc trước công 1 không thèm để tâm mà cắn vυ" cậu. Mấy ngày nay khi mặc quần áo, hai điểm hồng non nhòn nhọn trước ngực vừa xót lại vừa căng, mà vừa rồi Bạch Đường lại bỗng nhiên túm lấy cậu.
“Á, làm sao vậy?”
Bạch Đường nhỏ giọng nói một câu: “Hình như dẫm phải hòn đá, sợ cậu cũng bị ngã.”
Nhưng lực vai chính thụ túm cậu có phải hơi quá mạnh không?! Hai người ở đằng sau không nói lời nào, trong hang động lại vang lên từng tiếng hít thở nặng nề. Quý Đăng ở nơi tối tăm đỏ mặt, ngón tay nhẹ nhàng tinh tế ấn ấn vào ngón tay Bạch Đường, cậu muốn không một tiếng động đẩy cái tay vừa mới bắt cậu của vai chính thụ ra.
Trong tình thế cấp bách, Bạch Đường từ bên cạnh ôm lấy cậu, hiện tại tựa hồ vẫn lo lắng trong bóng tối còn có hòn đá nào khác, cũng không có buông tay. Người ta có lòng tốt bụng, nhưng Quý Đăng lại rất sầu, bởi vì vai chính thụ siết quần áo cậu quá chặt, núʍ ѵú nhỏ trên ngực cậu sắp bị ma sát đến phát đau.
Quý Đăng một mực vặn vẹo, mùi hương trên người bị nén lại trong không gian chật chội không ngừng chui vào mũi Bạch Đường, anh giữ chặt cậu thanh niên đang lộn xộn: “Đừng nhúc nhích.”
Lại nghĩ rằng vừa rồi giọng nói của mình có hơi nghiêm túc, Bạch Đường thả chậm âm điệu: “Nhỡ lại bị ngã thì không hay.”
“Có phải cậu vừa kêu lên không, cậu làm sao vậy?” - Thời điểm Bạch Đường hỏi câu này, tay trái còn đang vòng qua eo thanh niên, eo Quý Đăng vừa mịn vừa mềm, tựa như anh chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Quý Đăng nhớ ra anh vẫn đang mở máy quay để ghi hình, không thể không có mặt mũi nói đầṳ ѵú mình bị quần áo ma sát, hiện tại vừa xót lại vừa tê, động nhỏ ướŧ áŧ giữa hai chân cũng bắt đầu nổi lên khoái ý.
Sở Sâm cùng Ôn Tinh Uyên cầm đèn pin đi ở phía trước mở đường, tuy hai người trong lòng bất mãn, nhưng chuyện ghi hình này cố kỵ lại dùng để ứng phó với nhà trường. Chợt đến một ngã rẽ, hang động trở nên ẩm thấp chật chội, hai người đàn ông cao lớn Sở Sâm cùng Ôn Tinh Uyên lại không biết làm sao mà đυ.ng vào nhau, Ôn Tinh Uyên tức giận rống hắn ta một câu: “Chó Sở cậu đυ.ng tôi làm gì?”
Bị điểm danh, ngôn từ của Sở Sâm càng không ngăn nổi sự ghét bỏ: “Ăn ít cơm lại, chắn đường.”
Bọn họ nhảy vào miệng nhau hai câu, Sở Sâm lại nghĩ tới Quý Đăng, quơ đèn pin, quay đầu nhắc nhở: “Đường chỗ này không dễ đi lắm, tổ tiết mục chắc sẽ bố trí thứ gì đó ở phía trước, trong mấy lối rẽ này khả năng cũng có nhiều ‘bất ngờ’ khác nhau được chuẩn bị, chúng ta …”
Hắn ta nói một hồi, bỗng nhiên phát hiện không ai đáp lại, đèn pin lại quay vài cái.
Hai người vốn nên ở phía sau bọn họ đột nhiên mất tích, sắc mặt Sở Sâm biến đổi, sau đó nhăn lại. Ôn Tinh Uyên nghiêng đầu, trông thấy mấy cục đá lẻ loi ở sau lưng, cũng ý thức được hai người kia đã biến mất ——