Nói xong lại cảm thấy vừa rồi khẩu khí của mình có hơi nặng, Sở Sâm lại thở dài, nói: “Tôi đang hỏi cậu, cậu có muốn ăn chút gì không?” - Khi tỉnh lại hắn có tra thử, biết sau cuộc yêu quá kịch liệt thì không thể ăn đồ có nhiều dầu mỡ, nên hắn tùy tiện làm cho Quý Đăng một ít đồ ăn thanh đạm.
Quý Đăng vừa nhìn thấy mấy món ăn nhạt nhẽo, biểu tình dần cứng lại, trong lòng muốn rớt nước mắt: Lòng chiếm hữu của công 2 cũng mạnh quá đi, nghe tên bà xã từ trong miệng pháo hôi công cũng nổi điên được. Ngày hôm qua bọn họ vẫn là mối quan hệ làm công dự bị tốt đẹp, bây giờ từ mỹ thực liền đổi thành đồ ăn nhạt nhẽo.
Thanh niên rất thức thời, cảm thấy có thể dựa gần vào người có bệnh sạch sẽ như Sở Sâm và nói chuyện với hắn lâu đến vậy đã là rất tận tình tận nghĩa. Bọn họ đều muốn cướp vai thụ chính, hai công sao có thể thật sự trở thành anh em tốt chứ?
“Vậy tôi xuống trước đây …”
Tuy rằng muốn tác hợp cho hai người bọn họ, nhưng cùng ở trong một biệt thự, pháo hôi công vẫn muốn đi liếʍ liếʍ ‘nam thần’ của mình hơn.
“Từ từ, cậu muốn đi tìm Bạch Đường?”
Quý Đăng lắc đầu: “Không, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút, ngủ nhiều quá, không phải chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ quay chụp sao?”
Cậu nói xong, Sở Sâm lại có chút kỳ lạ: “Tối hôm qua cậu ngủ thế nào?”
“Khá tốt.” - Thanh niên bị tầm mắt nóng bỏng của hắn ta nhìn chằm chằm đến hơi xấu hổ. Sao công 2 lại đột nhiên nhiệt tình hơn rất nhiều; đêm qua sau khi cậu cho người anh em tí hon giải quyết nhu cầu sinh lý xong liền đánh một giấc, ngủ đến tận khi trời hửng sáng, cũng không bị lạ giường chút nào, hiện tại ngoại trừ đi đường có hơi mông lung, còn lại hết thảy đều rất tốt.
“Thế về sau, cùng nhau thì sao?”
Thanh niên cho rằng ý của hắn là còn muốn cùng nhau quay chụp tư liệu, liền gật gật đầu.
Sở Sâm còn đắm chìm trong nét tươi cười kia của cậu, cảm thấy đây là đối phương đang đáp ứng ý tứ của hắn.
—— Giữa người yêu với nhau, phải cho nửa kia một ít không gian riêng tư, Quý Đăng còn gật đầu đồng ý ở bên hắn, vậy nếu hắn còn liên tục truy vấn hành tung của đối phương, chắc chắn sẽ chọc cậu ấy giận.
Là một người ‘bạn trai" ưu tú của thế kỷ mới, đương nhiên hắn sẽ không thể tính toán chi li kiểu đó.
Không nghĩ tới Quý Đăng khi bước ra khỏi phòng còn đang nôn mửa với hệ thống: Hôm nay công 2 thật sự rất kỳ lạ, mày có điều tra ra cái gì không thích hợp không?
Hệ thống thất đức nhìn nhiệm vụ của bọn họ một chút, lại nhìn cột giá trị tình yêu của Sở Sâm - một cái bình đầy ắp màu hồng phấn tựa hồ sắp tràn ra tới nơi: Không có chỗ nào không thích hợp thưa ký chủ, tất cả đều bình thường. Nhiệm vụ hoàn thành không tệ!
Quý Đăng yên tâm.
Cậu ra ngoài vì muốn xem tình hình của Ôn Tinh Uyên. Ngày hôm qua đại ca tiện ích của cậu hình như không quá vui vẻ, cậu lại phải tiếp tục đi nịnh nọt hắn vài câu đây. Nhưng Quý Đăng ngủ đến đầu óc mơ hồ, rẽ ngang một đường, nhớ lầm phương hướng ——
Người mở cửa chính là Bạch Đường.
“Đại c…” - Lập tức sửa lời - “Người anh em, buổi sáng tốt lành ha ...”
Nhân vật thụ chính tựa người lên khung cửa, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng thanh tú khiến Quý Đăng lập tức tỉnh táo.
Bạch Đường nghiêng nửa người, ý bảo cậu đi vào trong. Quý Đăng hãy còn do dự, nhưng vai thụ chính đã nói vậy, một người liếʍ cẩu như cậu sao có thể từ chối được cơ chứ?
Hệ thống ở trong đầu không ngừng mắng cậu là đồ không biết xấu hổ: Chúng ta là người liếʍ cẩu có tiết tháo có liêm sỉ, dù cậu muốn liếʍ thì cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng được!
Căn phòng của Bạch Đường cũng giống như anh, vừa sạch sẽ lại ngăn nắp gọn gàng. Chàng thanh niên không một tiếng động quan sát Quý Đăng, ánh mắt chuyên chú tựa như muốn nhìn xuyên qua cả bóng lưng người nọ, nhưng chờ đến khi Quý Đăng quay đầu lại, Bạch Đường lại trở về với bộ dáng ung dung không rành thế sự.
Anh lại đề cập đến chuyện lúc trước bị thành viên của học sinh hội hạ thuốc: “Hôm đó tôi đã giải dược, nhưng vẫn còn rất khó chịu.” - Gương mặt trắng lạnh, bên trên còn có một điểm hồng nhạt hơi loang ra, làm cho Quý Đăng không kháng cự được bị sắc đẹp đánh một đòn hiểm.