Hệ thống thất đức đang đứng trước thử thách gian nan của đời hệ thống. Nó nhịn đau đào tích phân ra đổi lấy ‘bí tịch nhiệm vụ’ với cấp trên, thế nhưng giữa lúc nghe thuyết giáo, hệ thống lại đột nhiên nhận được thông báo: nhiệm vụ ở chỗ ký chủ sụp đổ.
Nó vốn chuẩn bị xuân dược cho Sở Sâm và Bạch Đường, thế quái nào lại đưa cho cả ký chủ ngu ngốc của mình uống. Nếu như nó có thân thể, bây giờ chắc chắn đã đau khổ đến tuyệt vọng, hận không thể đem bản thân nửa ngày trước ra đập chết.
Nhưng hệ thống lại không chú ý tới; ngay sau đó, ở chuỗi số liệu thể hiện cảnh báo sai phạm cốt truyện, những dấu "X" viết hoa màu đỏ lại bất ngờ chậm rãi biến hóa, cuối cùng trực tiếp nhảy sang giao diện đủ chỉ tiêu hoàn thành nhiệm vụ.
Hệ thống thất đức lo mình cũng đi vào vết xe đổ, sau khi thỉnh giáo cấp trên liền trực tiếp tiêu hết tích phân hiện có, thiết lập lại nhiệm vụ.
Quý Đăng bị mất đi ký ức của đêm này, nhưng thân thể bị dươиɠ ѵậŧ bự hung hăng yêu thương qua lại không vì nhiệm vụ được reset mà phục hồi như cũ. Sau khi thanh niên mở mắt, cậu liền hé miệng, mềm giọng hừ vài câu, thiếu chút nữa muốn khóc.
Cậu sợ hãi hỏi hệ thống: Tối hôm qua thế nào vậy? Nhiệm vụ của tao làm xong rồi à? Sao tao lại không nhớ được gì cả … Lát sau Quý Đăng lại xấu hổ hỏi nó: Tối qua hình như tao cũng bị ảnh hưởng, không biết vì sao cơ thể đột nhiên rất khô nóng, sau đó còn lén lút cho người anh em dưới thân phóng thích một lần.
Thanh niên có chút lo lắng, sẽ không bởi vì pháo hôi công này tự thẩm quá sung sướиɠ dẫn tới nhiệm vụ thất bại chứ? Nếu vậy sao cậu lại không thấy khen thưởng cho nhiệm vụ hoàn thành đâu?
Hệ thống: Cậu thấy trong người thế nào?
Quý Đăng cau mày, xoa xoa vòng eo có chút mỏi nhừ: Eo với chân đều hơi tê, nhưng rất dễ chịu …
Lúc hệ thống cho rằng có phải ký chủ ngu ngốc của mình đã phát hiện ra điều gì không hợp lý hay không, thì thanh niên lại nặng nề thở dài: Quả nhiên, người trẻ tuổi không thể túng dục quá độ, nhất thời sảng khoái đổi lại một ngày mệt mỏi.
Không sao, ký chủ không phát hiện ra.
Hệ thống thất đức không phân tích được rốt cuộc cái gì đã đi chệch khỏi vấn đề, một hệ thống mua cổ vạn người mê như nó sao lại để hai công làm với nhau được? Nghĩ thế nào cũng là do ký chủ không chịu tích cực làm nhiệm vụ.
—— Cho nên, tối qua mày có thu hoạch được gì không, nhiệm vụ của chúng ta cuối cùng thế nào rồi?
Quý Đăng rất lo lắng cho an nguy của bản thân, nhưng ngược lại cũng thấy vô cùng kỳ quái, vì sao mình hoàn toàn không nhớ nổi chuyện tối hôm qua?
Hệ thống không muốn nói cho cậu biết, lúc reset nó cũng không cẩn thận mà thiết lập lại luôn cả ký ức của cậu. Nếu để ký chủ biết thì chẳng phải cậu sẽ phát hiện nó không đáng tin cậy, càng không chịu hoàn thành nhiệm vụ thì sao.
—— Chắc chắn là do tối qua cậu chơi đến mệt, không lo làm nhiệm vụ mà chỉ lo sướиɠ cho mình thui.
Quý Đăng bị ‘quở trách’ một hồi cũng tương đối ngượng ngùng, vội rời giường đi làm mối cho Ôn Tinh Uyên. Hai người chia đều bà xã, vậy là công bằng.
Thời điểm đi ngang qua phòng Sở Sâm, mới phát hiện người đàn ông đã sớm tỉnh: “Dậy rồi?”
Nhìn thái độ của hắn, vậy mà lại đang đợi Quý Đăng: “Cậu đang đợi tôi?”
Người đàn ông ‘ừ’ một tiếng. Sở Sâm bị cậu nhìn một hồi, thế mà lặng lẽ đỏ mặt, Quý Đăng ở trong lòng kinh hô: Sao công 2 bỗng dưng ngượng ngùng vậy?!
Sở Sâm liếc nhìn eo cậu; sau tối hôm qua, hơi thở trên người thanh niên tuấn mỹ tựa hồ lại càng thêm mê hoặc hơn chút, đuôi mắt ướt đỏ cũng lộ ra vẻ đẹp ướŧ áŧ mong manh, cần cổ tuyết trắng còn hơi hơi phấn hồng; khiến người đàn ông bỗng chốc nghĩ tới sự tình tối muộn hôm qua hắn phát điên liếʍ cậu.
Quả thực như một giấc mộng.
Sở Sâm trực tiếp tiến lên hai bước, ngón tay hư hỏng đặt giữa eo Quý Đăng: “Thấy cậu đi đứng không quá dễ chịu, eo không thoải mái sao?”
“Không, không có việc gì …” - Quý Đăng không đoán được công 2 có ý gì, cậu đành phải nói sang chuyện khác - “Bạch Đường thế nào rồi?”
Cậu muốn thử thăm dò Sở Sâm một chút, ai biết người đàn ông vừa nghe thấy cái tên Bạch Đường, biểu tình ôn hòa lập tức trở nên lãnh đạm: “Đừng có nhắc đến cậu ta.”