—— hệ thống, tuy rằng có hơi xấu, nhưng cũng đủ chân thành rồi nhỉ.
Hệ thống ừ ừ cho có lệ, thúc giục cậu nhanh lên, nói thụ chính đã tắm rửa xong rồi.
Quý Đăng mang đồ ăn đến cho Bạch Đường: “Chà, là Sở Sâm làm đấy, hôm nay anh ấy tới sớm, nghĩ chắc hẳn các cậu chưa ăn cơm, nên làm rất nhiều đồ ăn ngon.” Sợ anh không tin, Quý Đăng cố ý nói Sở Sâm đang bận, cậu liền tự động xin ra trận đem đến tặng cho anh.
Thiếu niên xinh đẹp nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy chờ mong, Bạch Đường nhận lấy rồi vui vẻ cảm ơn cậu, Quý Đăng lại nâng cốc cà phê, cố ý đưa trái tim chói lọi kia đến trước mắt Bạch Đường: “Anh ấy hy vọng cậu sẽ uống.”
Rõ ràng thế này, hẳn là đã hiểu rồi nhỉ?
Bạch Đường nhìn chằm chằm trái tim kia thật lâu, lại nhìn vành tai phấn hồng của Quý Đăng, nhịn không được khẽ động hầu kết, lập tức bưng cà phê lên uống, một chút bọt dính ở bên môi, thanh niên liếʍ liếʍ, động tác thong thả mà dụ hoặc, Quý Đăng nhìn động tác sắc tình liên tiếp của anh mà suýt nữa ngất xỉu: “Uống, uống ngon không……”
Cậu sẽ chết vì chột dạ mất, cầm đồ của người khác đi công lược thụ chính…… Mình thật sự quá đáng quá.
Lỗ tai cực kỳ đỏ, tầm mắt vẫn luôn né tránh.
Ánh mắt Bạch Đường rơi tự do trên gò má ửng đỏ của Quý Đăng, đối phương hôm nay mặc không nhiều lắm, cần cổ tuyết trắng thật chói mắt, như phát sáng, anh chỉ cần cúi đầu là có thể thấy màu hồng nhạt xẹt qua cổ áo.
“Ừm, uống ngon lắm. Tôi rất thích.”
Hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, Quý Đăng vui vẻ lấy cớ rời đi, cậu còn đang vội vàng muốn đi kiểm tra tuyến tình cảm của công 1.
Bóng dáng thiếu niên vội vàng rời đi, dừng trong mắt Bạch Đường lại là cậu đang thẹn thùng.
Cố ý đưa cà phê tình yêu ám chỉ anh, thế nhưng da mặt lại mỏng đến vậy. Trước kia em ấy rất táo bạo bày tỏ tình yêu cơ mà.
Bản thân Bạch Đường cũng chưa phát hiện, trên mặt anh vẫn luôn treo ý cười nhàn nhạt, mãi đến khi bóng dáng Quý Đăng hoàn toàn biến mất anh mới đóng cửa lại.
Đã có tiền lệ, vậy đưa cho Ôn Tinh Uyên lại càng đơn giản, Quý Đăng nói thẳng là Bạch Đường cho hắn.
Thế nhưng mặt Ôn Tinh Uyên lại lập tức đỏ lên, nam nhân phun ra một câu: “Biết rồi, đã biết, phiền phức quá, tôi sẽ ăn hết.” Sau đó lúc Quý Đăng đang chăm chăm nhìn vành tai đỏ bừng của hắn, “rầm” một tiếng liền đóng cửa lại.
Quý Đăng xoa tai, vẻ mặt ngốc nghếch.
Chà, không biết vì sao quan hệ với công 1 lại xấu đi, nhưng tuyến nhiệm vụ lần này đơn giản quá rồi đấy, vậy là xong rồi hả?
Sau khi đóng cửa lại Ôn Tinh Uyên vẫn luôn dựa lưng vào cửa, lỗ tai gần như dán lên ván cửa, hắn nghe thấy Quý Đăng dường như đứng đó một lúc, sau đó phát hiện hắn thật sự không mở cửa mới rời đi.
Ôn Tinh Uyên có chút ảo não, lại cũng thẹn thùng: Con người này, cậu ấy không biết ngoại trừ phòng ngủ, chỗ nào cũng có camera à? Tuy rằng thời điểm ghi hình của cameras ngẫn nhiên, nhưng nếu bọn họ đứng ở cửa quá lâu, cảnh ‘ tán tỉnh ’ bị camera ghi lại thì phải làm sao.
Thật là, cái thứ biết làm nũng này, hắn chỉ hơi cự tuyệt một chút thôi, Quý Đăng liền ủy khuất hồng mắt nhìn hắn.
Ôn Tinh Uyên lại dán ở cửa nghe, phát hiện thật sự không có tiếng động, lại không quá cam tâm mở hé cửa, phát hiện Quý Đăng thật sự đã đi rồi.
Lần sau mình phải đối xử với em ấy tốt một chút, vừa rồi quá lạnh nhạt, nói không chừng Quý Đăng trở về liền ủy khuất vô cùng.
Hắn và Bạch Đường quen nhau nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ hắn còn không biết Bạch Đường có thể nấu cơm đấy. Ôn Tinh Uyên ăn uống vui vẻ, trong lòng yên lặng khích lệ Quý Đăng: Lớn lên xinh đẹp, hiền hòa vô cùng.
Đáng chết, tiểu âʍ ɦộ lớn lên hồng như vậy, giờ còn cố ý đưa thức ăn cho mình, sợ rằng sẽ chẳng có giây phút nào hắn không cảm nhận được tình yêu của cậu.