“Đây là gì?!” Mặt Ôn Tinh Uyên lập tức trầm hẳn xuống, ngón tay nhéo tai Quý Đăng không kiềm chế được sức mạnh, Quý Đăng vừa mới bị liếʍ khắp cơ thể, cả người mềm mại đau đớn, tìиɧ ɖu͙© yên lặng mà điên cuồng va đập trong cơ thể cậu .
Ngón tay Ôn Tinh Uyên niết cậu đau đến mức tê dại, Quý Đăng nhăn mặt tức giận: “Anh đừng niết nữa, tôi đau quá.”
Ở trong nhà ma quá lâu, Quý Đăng vẫn lo lắng hãi hùng đến tận bây giờ, tính tình lại càng khó ở, Ôn Tinh Uyên bắt nạt cậu, cậu không chút suy nghĩ liền mắng hắn: “Anh làm tôi khó chịu đấy!”
Ôn Tinh Uyên bất chấp cậu kêu gào hắn dùng quá nhiều sức, nam nhân tinh tế nhìn khuôn mặt trắng nõn tính xảo của cậu, nhất thời không hiểu tại sao trước kia mình lại đối đầu với tiểu thiếu gia luôn nũng nịu lại tự phụ như cậu.
Hiện tại nhìn Quý Đăng xem, những tính cách, khía cạnh đó đều là đặc tính của riêng cậu, đối phương giống như sinh ra đã như thế, nên người này nên là như vậy: Có chút kiêu căng, gặp chuyện không thuận ý liền tức giận ngay.
Cau mày, hừ vài câu, liền muốn làm theo lời cậu, muốn sủng cậu
“Trả lời tôi, khi nãy ở nhà ma, cậu đã ở cùng với ai, làm gì?”
Quý Đăng nhớ lại con ‘ quỷ ’ vừa rồi, lông tơ dựng đứng hết cả, khuôn mặt ửng đỏ vì bị đùa bỡn liều mạng lắc đầu: “Không nhớ rõ, tôi không nhớ rõ.”
—— ký chủ, công chính, thụ chính đều ở đây, cậu nên làm nhiệm vụ đi.
Quý Đăng đỏ mặt: Ừ nhỉ, tạo quên mất chàng trai kia rồi. Mình đúng là không xứng với chức danh fanboy cuồng nhiệt mà.
Nhưng dừng lại trong mắt Ôn Tinh Uyên, lại là Quý Đăng ngại ngùng nhớ tới chuyện lêu lổng với dã nam nhân vừa nãy.
Nam nhân cắn răng, cũng càng thêm bực bội, Ôn Tinh Uyên ôm cậu không chịu buông tay, xoa nắn da thịt trắng nõn lộ ra của cậu: Xoa chút là đỏ, màu đỏ nhạt kéo dài theo cổ tay, dưới cổ cũng vậy, muốn xâm nhập vào quần áo cậu xem, xem da thịt bên trong có phải cũng trắng nõn như vậy không, ngón tay có phải sẽ xoa thấy bột không……
Eo thiếu niên rất nhỏ, cũng mềm mại vô cùng, Ôn Tinh Uyên không nhịn được đặt bên thắt lưng cậu, dùng sức khẽ nhéo vài cái, Quý Đăng liền khóc thở gấp kêu đau.
Đong đưa run rẩy vặn vẹo cố tránh ra, lông mi đen nhánh run rẩy, phủ bọt nước lấp lánh: “Đau lắm à?”
Quý Đăng trừng hắn một cái: “Tôi lừa anh làm gì, đau muốn chết……”
“Đừng cho rằng tôi nhận anh là đại ca, anh liền có thể đối với tiểu đệ tôi muốn làm gì thì làm.”
Bốn chữ này lập tức đánh thức Ôn Tinh Uyên, chẳng trách hắn nhìn thấy Quý Đăng liền nhịn không được muốn động thủ động cước.
Muốn làm gì thì làm……
Ôn Tinh Uyên liếʍ răng hàm, tưởng tượng Quý Đăng nằm trong l*иg ngực hắn, tay chân mềm mại run rẩy, bị hắn xoa bóp, chỗ da thịt mềm mịn kia liền lõm xuống, chọc một chút, lại bật lại như cũ……
“Sao tai anh lại đỏ hết lên thế kia?”
Ôn Tinh Uyên bị vạch trần suy nghĩ, giả bộ nghiêm mặt: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Cậu nói mình cùng Bạch Đường vào đây mà, em ấy đâu rồi?” Ôn Tinh Uyên cau mày nhắc đến anh, bất động thanh sắc hỏi, “Không phải khi nãy cả hai người vẫn ở cùng nhau à?”
Quý Đăng trong mắt ngậm nước, có chút hoảng loạn: “Tôi sợ quá, nên quên mất cậu ấy rồi, cậu ấy vẫn, vẫn……”
Thiếu niên cắn môi, không biết có nên nói chuyện Bạch Đường bị người khác hạ thuốc cho công 1 nghe không, hệ thống cứng đờ, mắc kẹt vài tiếng, ngăn cậu lại: Cốt truyện đã xong rồi, nhiệm vụ giúp thụ chính phát tiết kết thúc rồi.
—— Hả? Kết thúc rồi? Rõ ràng Ôn Tinh Uyên vừa mới tới mà.
Quý Đăng ngốc đến mấy cũng biết, có một người khác đã thân mật với Bạch Đường, không biết tên khốn nào có dụng tâm kín đáo chiếm mất cơ hội rồi. Nếu bây giờ nói cho Ôn Tinh Uyên, không cần phải nghi ngờ nữa đây là đang châm chọc hắn: Ôn Tinh Uyên anh thảm quá đi, anh bị đội mũ xanh rồi!
“Cũng giống tôi, thực sự rất sợ……” Quý Đăng nghẹn nửa ngày, chỉ có thể lấy cớ như vậy, Ôn Tinh Uyên hờ hững gật đầu, không biết có tin không.
Ôn Tinh Uyên nhanh chóng đổi đề tài: “Cậu như vậy không dễ đi đường đâu, tôi đưa cậu về nhé?”
Quý Đăng định từ chối, cảm thấy một pháo hôi công bị một người khác ôm vào ngực, rất ngượng, nhưng hai chân cậu quả thật vừa tê vừa đau: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Hệ thống nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: Cậu giúp đỡ vợ hắn, hắn giúp đỡ cậu một lúc, quá hợp lý.
Quý Đăng cũng phụ họa cho nó: Nếu lần sau mày giúp tao nhiều hơn chút, tao lại thấy hợp lý hơn đấy.
“Có điều……” Quý Đăng có chút mê mang, “Anh không đi xem Bạch Đường thế nào à?”
Nam nhân định hỏi lại: Cậu còn đang thế này, sao lại muốn tôi đi thăm Bạch Đường thế.
Một người phụ trách khác của nhà ma chậm chạp chạy tới: “Tìm được cậu rồi, làm tôi sợ muốn chết, hội trưởng Bạch Đường vừa rồi rất khó chịu, tôi còn tưởng rằng cậu cũng đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Hả? Bạch Đường làm sao vậy?” Quý Đăng sắc mặt trắng bệch: Đừng nói là chàng trai kia giống mình nhé, đυ.ng phải ma trong nhà ma hả?
“Anh ấy nói là không nghỉ ngơi tốt, có người dẫn anh ấy đến phòng nghỉ rồi, nhưng cậu ——”