Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Mỹ Nhân Pháo Hôi Vạn Người Mê

Chương 10: Cướp sắc không thành liền bị trói lại kiểm tra thân thể!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Đăng túm lấy hộp y tế chạy như bay về phòng ngủ, trông thấy đối phương ở trên giường bắt đầu xoay người, cậu lại lần nữa trói tay anh lại. Lúc thắt nút Quý Đăng có hơi do dự, quyết định không trói quá chặt. Trước đây, trừ nhóm công chính ra anh còn bị mấy công phụ làm phiền, hiện tại đến lượt cậu, cậu nào có thể khiến cho đứa con mình yêu thương bị đau được.

Để ngừa vạn nhất, Quý Đăng còn bảo hệ thống mở ra bàn tay vàng, làm mờ khuôn mặt của cậu. Hiện tại cậu chính là người xấu, sao có thể để cho nhân vật thụ chính nhìn thấy mặt của Quý Đăng được. Cậu không yên tâm, lại đeo thêm khẩu trang lên.

Bạch Đường vừa mới mở mắt liền nhìn thấy cậu tách hai chân, ngồi quỳ ở trên người mình. Cậu trông anh đã tỉnh, ánh mắt sáng lên, ngẫu nhiên mở miệng uy hϊếp: “Cậu biết là cậu đã bị tôi bắt cóc chứ? Bộ dáng cậu đẹp như vậy, tôi cũng không muốn làm khó cậu, cậu nên biết điều một chút…”

“Ừ.”

“Hả?!”

Bạch Đường ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi…”

Quý Đăng cả người choáng váng: Kịch bản này không đúng rồi, cậu ấy không phải là muốn sống chết phản kháng sao? Sau đó sẽ vừa giãy giụa vừa uốn éo, đến lúc mình duỗi đôi tay ác độc ra, cậu ấy sẽ dùng ánh mắt vừa thống hận lại vừa bất khuất xinh đẹp gắt gao trừng lại mình.

“Bây giờ cậu muốn làm gì tôi ư?”

Bị Bạch Đường nhắc nhở, Quý Đăng mới phản ứng lại, lắp bắp đe dọa hắn: “Tôi, tôi muốn cᏂị©Ꮒ cậu, cậu cười cái gì? Tôi cũng không phải là đang nói đùa, con trai xinh đẹp giống như cậu, đi ra ngoài mà không chú ý an toàn thì sẽ bị bắt đi.”

Quý Đăng dịch lại gần anh thêm mấy phân, vì có khẩu trang nên không để lộ được biểu cảm gì, chỉ có thể liều mạng trợn tròn con mắt, muốn làm ra một ánh mắt thật hung ác.

Trực tiếp khiến cho Bạch Đường nhìn đến bật cười, khả năng đối phương còn không biết bộ dáng cậu mang khẩu trang rồi sáp lại gần trông thế nào: khuôn mặt nhỏ chừng bằng nắm tay bị che gần hết, chỉ còn lại một đôi mắt nhuận nước linh động nhìn anh chằm chằm. Hai người cách nhau thật gần, gần đến mức Bạch Đường còn có thể thấy được bóng mình phản chiếu lại trong con ngươi đen nhánh trong vắt kia.

Thời điểm cậu vừa thò đầu qua, Bạch Đường đã đánh hơi ra một mùi hương rất quen thuộc, một hương vị mà anh mới chỉ thấy được trên cơ thể của một người duy nhất.

Đối phương làm ra vẻ hung ác khác biệt hoàn toàn với bộ dáng trước kia, hiện tại cậu thật giống như một con mèo nhỏ đang không ngừng giương nanh múa vuốt, lại còn cố tình dạng hai chân ngồi lên người anh. Yết hầu Bạch Đường nhịn không nổi hơi lăn lộn, anh đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng, cửa sổ trong phòng cũng không mở, quẩn quanh trong hơi thở không có chút thứ dư thừa, toàn bộ đều là mùi hương của cậu.

Đến cùng cậu có biết mình trông không giống như muốn cᏂị©Ꮒ người ta, ngược lại giống như tìm người đến cᏂị©Ꮒ mình không?

“Sao không nói gì, có phải cậu sợ rồi hay không?!”

“Ừ, tôi sợ quá.”

Quý Đăng bị thái độ qua loa có lệ của anh dập ngang: Đứa nhỏ này gan lớn như vậy sao?

Cậu lại híp mắt nhìn mặt Bạch Đường, từ tiếng thở dốc thô nặng cùng ấn đường đang run rẩy của đối phương, âm thầm phán đoán: A, cậu ấy bị mình dọa rồi, chỉ là ngụy trang tương đối tốt thui.

“Tôi rất sợ hãi, cậu có thể thả tôi ra không?”

Bạch Đường trưng ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, một mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống đến mê người. Quý Đăng bị diện mạo đẹp đẽ của anh đánh ác, đần độn nghe lời, cởi bỏ dây thừng cho anh.

Dây thừng vừa được tháo ra, Bạch Đường liền túm lấy cậu kéo lên giường, Quý Đăng đột nhiên không kịp chuẩn bị, đè ép lộn qua lộn lại vài vòng với vai chính thụ.

“Cậu là ai? Vì sao lại muốn bắt tôi, tôi là ai?”

-- Chết rồi, hệ thống, vai chính thụ bị đàn em của tao đấm đến mất trí nhớ rồi à?

Hệ thống cứng đờ trong giây lát, đáp lời Quý Đăng: Có thể là bị mất trí nhớ gián đoạn, cậu cứ tiếp tục đi theo kịch bản, diễn xong phần người xấu đi.

Quý Đăng vốn muốn làm trọn vai anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng đối phương nhìn như gầy gò yếu ớt, trên thực tế sức lực so với tay chân lèo khèo của bình hoa pháo hôi công còn lớn hơn. Quý Đăng âm thầm nghiền ngẫm lại sự yếu đuối của mình ở trong lòng: Pháo hôi công không thể phế như cậu được, cậu phải vùng lên.

Thanh niên ho khan vài tiếng, quyết tâm học theo Bạch Đường: Cậu ấy bị mất trí nhớ gián đoạn, vậy thì vai người xấu này cũng có thể bị mất trí nhớ gián đoạn, ‘Quý Đăng’ bị mất trí nhớ không phải liền có thể trở thành người giải cứu nhân vật thụ chính sao?

Quý Đăng học cách anh nói chuyện, vô tội chớp chớp mắt hươu ướŧ áŧ: “Cậu là ai, tại sao lại đè lên người tôi. Á? Tôi là ai…”
« Chương TrướcChương Tiếp »