Chương 47-2

Editor: Viem-De

Beta: Kỷ Kỷ

Nhưng hiện tại cho dù phòng ngủ của bọn họ có cách xa đến mấy, đều sẽ có khu vực sinh hoạt chung.

Cũng không có khả năng hoàn toàn tránh mặt.

Bọn họ sống cùng nhau dưới một mái nhà.

Buổi tối nguyên bản đã chuẩn bị họp ở Ninh Thịnh, bây giờ lại bị người nào đó đổi thành họp video.

Khâu Phàm cùng Minh Hồng còn có chút kinh ngạc.

Rốt cuộc, Tần Tự là người bị hội chứng cuồng công việc.

Phương Đăng ngược lại biết chuyện, cười cười lộ ra răng nanh nhỏ, "Chúc mừng lão đại."

Minh Hồng nghệch mặt, "Chúc mừng cái gì?"

Phương Đăng nhìn hắn ẩn ý, sau đó lớn tiếng rêu rao, "Mở họp mở họp, không phải tiếp tục nói về chuyện của Lục thị sao?"

Minh Hồng gật gù, "Đúng vậy."

Khâu Phàm nói, "Cụ thể là làm thế nào, chờ ông chủ nhỏ bên kia bày phương án."

Thư phòng cực kì rộng lại không có chút nhân khí.

Trong nhà nột mảnh ấm áp, Tần Tự khoan thai cởϊ áσ khoác xuống, bên trong chỉ mặc sơ mi đen, tay áo hơi vén lên lộ ra đường cong ở khuỷu tay sạch sẽ lưu loát.

"Xử lý chỗ Lục Dương trước." Anh bình tĩnh triển khai, "Bên Triệu Thính Nguyên tạm thời không cần hành động."

Minh Hồng tán đồng gật đầu, "Như vậy rất tốt."

Rốt cuộc, Lục Dương cũng không thể trở thành siêu cấp gió dữ gì, nhưng Triệu Thính Nguyên sau lưng còn có Triệu gia làm điểm tựa.

Khâu Phàm hỏi, "Như vậy chẳng phải là rút dây động rừng sao? Triệu Thính Nguyên biết, nhất định sẽ nghĩ cách giúp đỡ Lục Dương."

"Quan hệ giữa bọn họ không tốt đến mức đó." Giọng nam nhân nhàn nhạt, "Lục Dương sụp đổ, không đến nổi tạo thành ảnh hưởng với Triệu Thính Nguyên."

"Mấy năm gần đây Lục Dương đều dựa vào quan hệ với Lục Chấp Hoành để thượng vị." Minh Hồng cười cười, "Thành tích ở công ty xác thật không nhiều, căn cơ rất không ổn."

Cho dù hiện tại hắn mang danh tổng giám đốc Lục thị, nhưng nhân viên trong công ty đều biết địa vị của Lục Dương cao tới đâu, ngày thường gặp mặt còn có thể nói chuyện, tên đó đối với Lục thị cũng chỉ có chút hiểu biết.

Phương Đăng gật đầu, "Đến lúc đó bắt được Lục Dương cầm đầu trực tiếp cho tan học, đem trăm phương ngàn kế anh ta tích lũy nhiều năm phế đi hết."

Moi mỏng của Tần Tự hơi cong, đáy mắt lại không có ý cười, "Chỉ tan học?"

Trên mặt anh như có như không mang theo một tia lạnh lẽo nhợt nhạt, mắt phượng thu hẹp dài rũ xuống, càng thêm lãnh đạm cùng cực.

"Tài sản bên đó của Lục Dương." Ngón tay thon dài của Tần Tự nhẹ nhàng điểm điểm mặt bàn, "Cậu đi tra, đặc biệt là kế hoạch thu mua mà cuối năm trước Lục Dương phụ trách, có quan hệ với người này." Anh trầm tĩnh nói ra một cái tên.

Phương Đăng vội gật đầu, "Giao cho em đi."

"Mấy ngày này Lục Dương hình như có ý định kết hôn." Ngữ khí nam nhân phá lệ đạm bạc, lộ ra cái lạnh thấu xương, "Hôn lễ là ngày mấy?"

Khâu Phàm vội nói, "Yên tâm, chuyện hôn lễ tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt."

Minh Hồng, "..." Cái thù này rốt cuộc lớn đến mức nào.

Từ sự nghiệp, gia đình, thậm chí đến cả cuộc sống, loạt pháo này bắn ra, tính hủy diệt thật mạnh.

Tóm lại Minh Hồng cảm thấy, ông chủ nhỏ cùng cái tên Lục Dương này tựa hồ có chút quan hệ phức tạp nào đó.

Nhưng mà thủ đoạn làm việc của Tần Tự cực kì ngoan tuyệt, có thù tất báo, rất ít để lối thoát.

Dây bắt đầu bện thật chặt.

Từ lúc người đó kêu anh vĩnh viễn lăn khỏi Lục gia.

Một cái ngụy trang, anh trai ti tiện.

Bàn bạc xong chuyện của Lục thị, theo sau là xử lý công việc hằng ngày ở Ninh Thịnh.

Hiệu suất làm việc của Tần Tự rất cao, ít khi phát biểu, nhưng mỗi một câu cơ bản đều có thể chọc vào điểm mấu chốt.

Mọi chuyện cơ bản đều đã nói xong, mọi người ở lại sửa sang chút tài liệu.

"Đúng rồi, ông chủ nhỏ." Khâu Phàm tò mò hỏi, "Cậu chừng nào quay về công ty một chuyến? Không lẽ cứ như vậy ở An Thành mãi?"

Bên ngoài thư phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhỏ.

"Anh có ở đây không?"

Là giọng nói của thiếu nữ, âm thanh tươi mát cực kì dễ nghe, tiếng nói giòn tan, âm điệu lại mềm mại đến lạ.

Hình như là từ chỗ ông chủ truyền tới?

Hiện tại đã là buổi tối, còn là 10 giờ đêm nha.

Ba người ba mặt nhìn nhau, còn không kịp mở miệng nói chuyện, video đã bị người đầu dây gọn gàng cúp xuống.

Tần Tự khép máy tính, mấp máy, "...Ở."

Anh đi tới mở cửa.

"Đang xử lí công việc sao?"

Lục Niệm hơi xấu hổ, có lẽ chính mình vô tình đã quấy rầy đến anh.

Tần Tự lắc đầu, "Không có."

Mái tóc cô còn ướt, một tay dùng khăn lông bao bọc, tóc đen ôn nhuận tựa cùng tơ lụa giống nhau, được Lục Niệm vuốt hết về bên trái.

Do vừa tắm rửa xong, trên người cô lộ ra hương sữa tắm nhàn nhạt, xương quai xanh trắng nõn còn loáng thoáng hơi nước, trong suốt mát mẻ chậm rãi trượt xuống, làn da tựa như mỡ dê bạch ngọc, hồng hào xinh đẹp đến quá mức.

Hầu kết Tần Tự giật giật, đứng ở phía sau cánh cửa tạo thành cái bóng dài, cái gì cũng khôngnói.

"Em muốn hỏi máy sấy tóc đặt ở chỗ nào?" Lục Niệm cũng có chút xấu hổ.

Cô mới vừa tắm xong, lại phát hiện mình quên không mang máy sấy tóc.

Tóc Lục Niệm dài đến ngang eo, nếu không dùng máy sấy tóc thì cả tối khẳng định không khô được.

Tần Tự trầm mặc trở về phòng, rất nhanh tìm ra một cái máy sấy tóc.

Phòng khách dưới lầu có đèn nhỏ thấp thoáng.

Lục Niệm ngồi ở trên bàn vẽ tranh, trong phòng ngủ không có bàn nhỏ, lại thấy Tần Tự đang dùng thư phòng, vì không muốn cùng anh ở một chỗ, cô chỉ có thể đem giấy bút tới phòng khách.

Lấy được máy sấy tóc, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lục Niệm mặc váy ngủ, so với kiểu dáng dùng để ra ngoài thì không có gì khác nhau, dài đến tận cẳng chân, nội y cũng chỉ hơi trong suốt, thứ không nên lộ sẽ không lộ.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không muốn tìm Tần Tự, đặc biệt là vào buổi tối.

Lúc sau Lục Niệm cầm máy sấy tóc đi.

Thật không ngờ anh thế nhưng cũng theo xuống dưới.

Cô ngồi ở bàn trà, đặt dụng cụ vẽ tranh ở một bên.

Lục Niệm nghiêng người nhẹ nhàng thổi tóc mình, lộ ra một đoạn cổ trắng tinh tế duy mỹ.

Thân hình Tần Tự có chút cứng đơ, nhanh chóng di dời tầm mắt.

Hiện tại đã gần nửa đêm, nhà nhà bên ngoài đều tắt đèn đi ngủ, mà bọn họ lại hiếm hoi cùng nhau thức đến bây giờ.

Lục Niệm lại còn cách anh rất gần, chỉ cần với tay là chạm tới.

Cảnh tượng thương nhớ đến mất ăn mất ngủ, lại một sớm trở thành sự thật.

Anh khó có thể hình dung, thậm chí còn hoài nghi mọi thứ trước mắt đều chỉ là bọt nước.

Lục Niệm khách khí nói, "Đã làm phiền rồi."

Cô sấy khô tóc được một nửa, cũng không tính tiếp tục nữa, ôm lấy bản thảo quay về phòng ngủ của mình.

Lục Niệm không muốn Tần Tự theo mình về phòng, cũng không cho anh ở gần cô.

Mắt nam nhân rũ xuống, anh đứng dậy, giọng nói có chút khó xử, "Em ở chỗ này, tôi đi."

Lục Niệm mím môi, "Đây là nhà anh."

Cô là khách đến ở nhờ, sao lại có thể để chủ nhân chạy tới chạy lui như vậy được?

Bước chân Tần Tự dừng lại, "..."

Lục Niệm cũng không đi nữa, lại ở chỗ cũ ngồi xuống tiếp tục vẽ bản thảo.

Dáng người anh đúng mực cách cô không xa không gần, biểu tình loáng thoáng không thấy rõ.

Lục Niệm trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của anh, bả vai hạ xuống thật chăm chú.

Mấy chai rượu nhỏ được đặt trên quầy bar bên cạnh cùng nửa bình rượu mơ ướp lạnh, tựa hồ đã vơi đi một nửa.

Thòei gian này Lục Niệmchịu áp lực quá lớn, thường xuyên không ngủ được, thuốc ngủ lại không dám uống nhiều.

Vì thế cô đi siêu thị mua một ít rượu trái cây, nồng độ không cao lắm, trước khi ngủ uống một chút là có thể tạm thời thay thế thuốc ngủ.

Tần Tự hiển nhiên cũng thấy được.

Đầu ngón tay anh giật giật, đi vòng ra tủ lạnh lấy một chai rượu.

Lục Niệm không ngẩng đầu lên tiếng, "Dạ dày đau thành như vậy? Anh còn dám uống?"

Người nọ động tác cứng đơ, "..."

Lục Niệm nghĩ nghĩ, lấy tình tình cao ngạo của anh, bị cô nói đến âm dương quái khí như thế, khẳng định sẽ giận dữ cùng mình cãi nhau, hoặc là không chịu được mắng cô cút đi, nếu không phải thì cũng tự mình khó chịu rời khỏi.

Nhưng trái lại, Tần Tự lại không giống như trong suy nghĩ của cô, ngoan ngoãn nghe lời đặt rượu lại.

Anh trầm mặc trong chốc lát, duỗi chân dài lên lầu.

Lúc trở lại, trên người mang theo hơi nước nhàn nhạt, đuôi tóc đen còn ướt, hẳn là đi lên tắm rửa.

Anh mang theo máy tính đặt ở trên bàn, ngồi cách Lục Niệm một khoảng vừa đủ, yên tĩnh giải quyết công việc của mình.

Cô nhịn không được lia mắt nhìn anh vài lần.

Tần Tự lớn lên thật sự quá đẹp.

Khí chất so với lúc trước có thay đổi một chút, trở nên thành thục nội liễm, thiếu niên khi ấy gai góc bén nhọn, chỉ là trên người có khí tức lãnh đạm nhàn nhạt, loại khó thân cận càng thêm rõ ràng.

Tần Tự tắm rửa xong liền đổi thành quần áo rộng rãi mặc ở nhà, hai chân thon dài duỗi thẳng, cảm giác xa cách tựa hồ biến mất không ít, nếu không phải Lục Niệm đã quá quen thuộc với tính tình của người này, có lẽ bộ dàng này của Tần Tự trong mắt cô nghiễm nhiên trở thành nam nhân tuấn mỹ nội liễm bình thường.

Bị Lục Niệm nhìn như vậy, anh tự nhiên cảm giác được.

Hai tai đã không chịu khống chế đỏ lên, tầm mắt vẫn cứ dừng trên màn hình máy tính, nhưng anh đến một số cũng không xem hiểu.

Có thể thấy Lục Niệm trong tầm mắt, cùng cô ở một phòng.

Tần Tự đã rất thỏa mãn.

*

Sáng sớm hôm sau.

Tối hôm qua Lộc Niệm ngoài dự đoán ngủ thật ngon.

Cô nhanh chóng xuống giường thu thập mình cho tốt.

Chính thức gặp được Tần Tự là ở tầng trệt, anh thoạt nhìn đã dậy từ lâu, tóc đen da trắng, nhìn phá lệ xinh đẹp sạch sẽ.

"Máy giặt nhà anh đặt ở tầng thượng phải không? Em có thể dùng chứ?" Lúc ăn bữa sáng cùng nhau, Lục Niệm biểu tình thoải mái hỏi, "Em muốn giặt sạch mấy bộ quần áo."

Biểu tình Tần Tự có chút cứng đờ, bánh mì từ đầu ngón tay rớt xuống dưới, dừng ở trên đĩa, phát ra tiếng vang thanh lãnh.

"Ừ." Anh rũ mắt, "Em có thể dùng."

"Vậy hiện tại..."

"Ngày mai đi." Anh nhấp môi, lưng thật thẳng lộ ra vài tia chật vật, "Máy giặt hỏng rồi, hôm nay tôi sẽ gọi người đến sửa."

Lộc Niệm:???

Hành người vậy sao?

Cô không nói nữa, tiếp tục cúi đầu ăn bánh mì, mái tóc được búi lên lộ ra cái cổ mảnh khảnh thực đẹp.

Tần Tự nhắm mắt lại.

...

Buổi sáng, Lộc Niệm chuẩn bị đi đến bệnh viện xem Lục Chấp Hoành.

Tinh thầb Lục Chấp Hoành cũng không tệ lắm.

Biết cô đã hủy hôn ước với Triệu gia, lại thấy Tần Tự đưa Lục Niệm lại đây, tầm mắt đặt trên người bọn họ cũng hơi băn khoăn, miệng mấp máy muốn hỏi gì đó.

Lục Niệm nhớ tới trước đó ông nói với mình cái gì, trong lòng liền cảm thấy rất không khoẻ.

Tần Tự đóng cửa lại, quay lưng ngăn cản tầm mắt của Lục Chấp Hoành, đối diện với đồng tử xinh đẹp của cô, "Bác sĩ nói tình trạng này có thể cải thiện được."

Ngón tay Lục Niệm thu lại, cúi đầu nhìn mình mũi chân, "Ừm, mấy ngày nữa em lại đến."

Buổi chiều cô còn phải về trường học.

Tần Tự muốn lái xe đưa cô đi, nói tiện đường đến chỗ bàn công việc.

Lục Niệm đang làm luận văn cuối kỳ, tới thư viện mượn rất nhiều sách, hiện tại lại tới ngày phải hoàn trả, nhưng một rương sách kia thật sự quá nặng, chút sức lự của cô căn bản không thể mang nổi.

Trước đó Phương Đăng đã xung phong nhận việc, nói muốn lại đây dọn sách giúp Lục Niệm.

Nhưng hiện tại không biết vì sao, cậu ta bội ước.

Cô nhìn rương sách nặng nề chiếm một góc, mờ mịt vô thố.

Trong khi Lục Niệm còn đang chôn chân tại chỗ trừng mắt, Tần Tự đã cúi người nhận lấy cái rương, đứng ở trước mặt cô, sau lưng dường như có một vòng hào quang, "Muốn dọn đi đâu?"

"Không phải anh cần đến chỗ công việc sao?"

Tần Tự không tự nhiên đáp, "...xử lý chút việc ở chỗ này đã."

Khi anh không mặc áo sơ mi, cùng cô dạo một vòng khuôn viên trường, thật sự mà nói ôn nhu xinh đẹp khiến Lục Niệm mất tự nhiên, người bên cạnh nhan sắc vượt mây, môi hồng răng trắng, chân dài eo thon.

Kỳ thật Tần Tự vẫn còn trẻ, so với mấy nghiên cứu sinh trong trường không chênh lệch mấy, thậm chí còn đẹp hơn cả nam sinh mang danh viện thảo bên kia.

Nếu không phải trên người anh có quá nhiều phức tạp, Tần Tự khả năng cũng sẽ trải qua một cuộc sống bình thường vô ưu vô lo, có ba mẹ bên cạnh chăm sóc, tương lai tìm được một người thực lòng yêu thương anh, tạo thành một gia đình hạnh phúc.

Trong lòng Lục Niệm bỗng nhiên có chút hụt hẫng.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Tự, so với diện mạo, phần lớn sẽ chú ý tới khí chất trên người anh.

Loại lạnh nhạt bất cần này, mặt mày đều lạnh lẽo, tựa hồ lúc nào cũng có thể nhấc môi cười mỉa mai một tiếng.

Tính anh mẫn cảm lại cao ngạo, rất nhiều lần gặp chuyện lại không nói, cứ thế tích lũy trong lòng.

Lục Niệm thật sự muốn mở miệng hỏi anh.

Mấy năm nay rốt cuộc đi đâu? Tại sao bỗng nhiên không từ mà biệt rời khỏi An Thành?

Nhưng đến cuối cùng, cô cũng không nói ra mấy lời này.

Lục Niệm đã rất mệt, cũng không muốn lại cùng anh cãi nhau.

Nhớ tới tối đó tát Tần Tự một cái, hiện giờ vẫn còn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh anh, Lục Niệm thật sự cảm thấy hơi không thật.

Sau khi hoàn trả toàn bộ sách, bọn họ cùng nhau về nhà, trầm mặc sóng vai đi trong sân trường An Đại.

Cách nhau một khoảng, không xa cũng không gần.

Đoạn đi ngang qua khu dạy học, có lẽ một phần vì thòei tiết hôm nay không tồi, bên trong có lác đác vài cặp đôi đi ra, dạo quanh vườn trường.

Bước chân Tần Tự đột ngột thả chậm.

Anh nhớ rõ nơi này, hôm đó mình cùng Phương Đăng bắt gặp bóng dáng của cô, Lục Niệm nắm tay Triệu Nhã Nguyên, vừa nói vừa cười, cử chỉ thân mật, cùng nhau nghênh diện đi tới.

Tần Tự vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Suy nghĩ kia chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng anh lại không nhịn được dâng lên tuyệt vọng cùng ghen ghét, khó phân ra rốt cuộc cái nào nhiều hơn.

Lục Niệm không hề phát hiện biến hóa của anh, trong lòng còn đang đăm đăm suy nghĩ việc của chính mình.

"Cái tên Triệu Nhã Nguyên kia." Tần Tự rũ mắt, ngữ khí bình đạm nhàn nhạt, "Lúc ấy cũng nắm tay em ở đây, tôi nhớ rõ khi đó cậu ta căn bản chưa phải bạn trai em."

Sườn mặt nam nhân anh tuấn, môi mỏng hơi nhấp, tựa hồ chỉ tùy tiện nói ra, giọng nói thanh lãnh nhẹ nhàng.

Có ý gì?

Lục Niệm âm thầm lặp lại lời này hai lần, rốt cuộc cũng giác ngộ.

Anh chính là ám chỉ cô là loại nữ sinh lơ đãng sao?

Trong lòng Lục Niệm bỗng nhiên tức giận một trận.

Cô cố ý nói, "Nếu tay trong tay thì thế nào? Bây giờ nắm tay rất kỳ quái à? Không phải còn có nhiều chuyện khác ghê gớm hơn sao?"

Trước kia cô còn cùng người nào đó hôn môi, lúc ấy anh đáp lại cực kì nhiệt liệt, thế mà sau đó một lời không nói bỏ cô một mình.

Lâu như vậy, chẳng lẽ Tần Tự chưa từng nghĩ tới, tình cảm của cô sẽ chuyển sang một nam sinh khác?

Anh trầm mặc.

Lục Niệm cho rằng anh có thể oán về, sau đó hai người lại nháo lên, lặp lại vòng tuần hoàn, giống như ngày trước.

Nhưng chuyện đó lại không có xảy ra.

Tần Tự sắc mặt tái nhợt, lông mi trên mắt hơi thu liễm, sống mũi thanh tú xinh đẹp, biểu tình che đậy, cái gì cũng không muốn để cô nhìn ra.

Là do anh ở trước Lục Niệm quá cao ngạo, cũng quá tự ti, thế nên nói một câu phủ nhận với cô, kì thật có đôi khi làm anh tơi bời, một chút tôn nghiêm cũng không lưu lại.

Đáy lòng Lục Niệm cũng bắt đầu bình tĩnh lại, bỗng nhiên để ý nơi này chính là ngày đó cô cùng Triệu Nhã Nguyên gặp được Tần Tự và Phương Đăng.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra ý tưởng hoang đường.

Anh không phải... cũng muốn nắm tay cô một lần đó chứ?

Cho nên mới nhắc lại chuyện đó ngay lúc này?

Lục Niệm tự cảm thấy cái ý tưởng này của mình có chút vớ vẩn.

Khoảng cách hai người đột ngột rút ngắn.

Ngón tay Tần Tự thanh lãnh, tay nhỏ của Lục Niệm ngược lại nóng hầm hập, ấm áp, tinh tế mềm mại.

Thỉnh thoảng còn tiếp xúc một chút, da thịt rõ ràng như vậy, cô cũng không tránh đi, nhưng từ đầu đến cuối lại không tiến tới kéo tay anh.

Lục Niệm nghĩ nếu mọi chuyện như vậy thật, chỉ bằng cách ăn nói kia của anh, hôm nay không nắm lấy cơ hội này, từ giờ về sau cũng đừng nghĩ đến việc nắm tay cô nữa.

Lục Niệm cứ như vậy không mặn không nhạt đi tới, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tay hai người đã gần trong gang tấc.

Tần Tự chợt nhớ tới khung cảnh lần trước cô với Triệu Nhã Nguyên nắm tay.

... Chịu không nổi.

Thân thể anh từ lâu đã không còn nghe theo lý trí, tay duỗi ra gắt gao nắm lấy tay nhỏ mềm mại tinh xảo của cô, hoàn toàn dùng tay mình bao bọc lấy. Mười ngón giao triền, cực kỳ thân mật. Tai anh hơi đỏ lên, ánh mắt có chút chật vật nhìn phía trước, nhưng vẫn không buông ra.

Tần Tự chờ cô ném tay mình.

:))) ghen rồi nên liều mạng nắm.

------

Tác giả có lời muốn nói.

Chậm rãi khai phá.

Mỗi ngày đều phát hiện một chuyện mới mẻ.

Bức bách anh, đùa giỡn anh, ép anh chủ động, nói lời âu yếm, nói muốn muốn.

Niệm Niệm ( lặng lẽ lời nói), " Nha, cho đến bây giờ mới phát hiện, anh thật sự rất mẫn cảm~"

Tứ Tứ nhãi con, "..."

Niệm Niệm cứ đối xử với anh như vậy, thật sự sớm muộn cũng khiến người ta nghẹn hỏng.

Tứ Tứ nhãi con quá thê nô.

Truy thê còn phải truy một thời gian, nhưng cơ bản đều cực hạn ngọt ngào, về sau cái gì cũng nói rõ ràng ~ Niệm Niệm sẽ yêu thương Tứ Tứ thật tốt.

Cầu ☆ 🙏 and follow me